“Hình Dục chưa bao giờ nói xấu gì em trước mặt anh.”
Hình Khải kéo An Dao ra, tức giận chau mày, anh túm lấy hai vai Hình Dục chỉnh cho cô đứng thẳng lại trước mặt An Dao, Hình Dục có thể cảm nhận được sự run rẩy truyền tới từ những ngón tay Hình Khải, cô muốn ngăn việc này tiếp tục kéo dài, đang định mở miệng nói, Hình Khải đã bịt miệng cô lại, chỉ thẳng vào mặt An Dao.
An Dao trong lòng thất kinh, chằm chằm vào đôi mắt rực lửa của Hình Khải, cô ngượng ngùng cúi gằm đầu xuống.
Hình Khải kéo mặt Hình Dục lại, thấy năm vết ngón tay hằn trên mặt cô, anh nghiến răng trèo trẹo, nói tiếp:
“Hình Dục nấu cơm cho tôi suốt bảy năm nay, cô nghĩ rằng tôi không nhận ra những thứ đó không phải là cô nấu sao? Cô nghĩ rằng tôi không nhận ra căn phòng đó không phải là cô dọn dẹp sao? Cô đã tự giác làm vợ một ngày nào chưa? Những lời cô vừa nói có phải là lời của con người không đấy? Thời gian đầu tôi thành ý cầu hôn cô, tôi đã không còn hi vọng chờ cô ấy quay lại nữa! Cô dùng đầu mà nghĩ đi, cho dù cô thường xuyên chỉ tay chỉ chân sai bảo Hình Dục tôi cũng có nói nặng với cô lời nào chưa? Cho dù trong lòng tôi cô ấy không là gì thì cũng vẫn là con nuôi nhà họ Hình! Tôi không kể với cô những chuyện đã qua là bởi vì tôi sợ cô không vui, cô muốn đánh tôi mắng tôi tùy ý! Người sai vốn là tôi, tại sao cô lại đánh Hình Dục?
Nghe xong, tim An Dao nổ bụp một tiếng như tiếng sấm, nhưng cô nhanh chóng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, cô ấm ức nhìn Hình Khải
“Anh biết em yêu anh nhiều thế nào, tại sao anh nỡ nói với em những lời tàn nhẫn như thế? Thôi được, em thừa nhận vừa rồi có hơi nóng nảy, em xin lỗi.
Em hứa với anh em sẽ đợi anh chuyển tâm đổi ý, nhưng đợi cũng đợi cả năm nay rồi, Hình Khải. Em cũng biết lo lắng cũng cảm thấy bất an chứ, huống hồ sự thật chứng minh, chỉ cần Hình Dục còn ở bên anh một ngày, thì anh sẽ không thể quên được cô ấy, nếu anh còn muốn ở bên cạnh em thì hãy để cô ấy đi được không? Dù chỉ vài tháng thôi, em xin anh đấy Hình Khải…”
Hình Khải nhíu mày, chỉ anh mới hiểu được phần tăm tối nhất trong trái tim mình, ru ngủ mình rằng anh chưa bao giờ thích người con gái thờ ơ không quan tâm đến việc anh sống với ai kia, tự nguyện coi Hình Dục là em gái, tất cả những việc đó, đều là vì lòng tự trọng đáng chết, đột nhiên anh lại quên mất một điểm quan trọng rằng: người con gái luôn có trực giác đúng.
Hình Khải thật sự không hiểu phụ nữ rút cuộc nghĩ gì nữa, đặc biệt là Hình Dục, bao nhiêu năm rồi vẫn không hiểu.
Anh chầm chậm nhấc tay lên, dùng ngón tay vuốt vuốt chỗ má đỏ lựng của Hình Dục… người con gái anh không nỡ động vào dù chỉ một ngón tay, không đau lòng mới lạ.
An Dao nhìn thấy hành động đó của Hình Khải, trong lòng cô lại càng bực bội hơn, cô giật phắt tay anh ra, chất vấn: “Hình Khải, tại sao anh không nói gì? Lẽ nào anh muốn hủy hôn?”
An Dao thấy Hình Khải trầm mặc không nói, cô bất giác không kìm được rơi nước mắt.
Lúc này, Hình Khải tin chắc rằng việc duy nhất mình không làm sai, đấy chính là chưa động vào An Dao. Rõ ràng, vô hình trung bóng dáng của Hình Dục đã níu kéo tay chân anh.
Tới bước này rồi, anh còn dám thẳng thắn mà nói với mình rằng, tình cảm anh dành cho Hình Dục không phải là tình yêu ư?
Hình Khải hít một hơi thật sâu, quay mặt về phía Hình Dục, gí mặt vào sát người cô: “Cứ mặc sức đánh, tới khi nào em hả giận thì thôi.”
Hình Dục nhìn Hình Khải rất lâu, hôm nay cô mới biết, trong lúc cô không hiểu gì, trong lúc cố cứ tưởng mình không phải là gì của anh, anh lại dành cho cô một vị trí trong tim mình. Vị trí ấy không phải dành cho người thân, có điều, tất cả đã trở thành bong bóng rồi.
Cô nên nói gì đây? Chẳng còn gì để nói nữa, chất vấn anh? Chỉ trích anh?
Thế là cô cầm cánh tay Hình Khải lên, kéo tới trước mặt An Dao.
“Tạm thời em chuyển ra căn hộ khác sống, mặc dù chỉ cách nhau một bức tường, nhưng khi đóng cửa vào vẫn là hai nhà riêng biệt. Quyết định vậy đi, hai người nói chuyện tiếp, em về trước đây.” Nói xong, Hình Dục chặn một chiếc taxi lại, lên xe bỏ đi.
Hình Khải sững người, chỉ cách nhau một bức tường?… Không phải là nhà của Đặng Dương Minh chứ? Đấy cũng là một con sói mà.
Hình Khải đang định quay người đuổi theo, An Dao đã vòng tay ôm chặt eo anh từ phía sau.
An Dao nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, tủi thân. Hai tay run run bất lực, nói bằng giọng khẩn cầu:
“Xin anh đấy Hình Khải, đừng đi, đừng rời xa em… em xin lỗi, vừa rồi là em quá kích động. Anh biết không, là bởi vì em quá yêu anh, em không thể mất anh được.”
Nước mắt khiến Hình Khải phải mềm lòng, anh vòng tay khoác vai An Dao, vỗ vỗ. Được dỗ dành, nước mắt An Dao lại trào ra, cô dựa vào lòng Hình Khải, cọ cọ vào ngực anh, giống như con mèo nhỏ bị thương.