Phải rồi, con trai của viện trưởng đang theo đuổi cô, lần này, cô sẽ suy nghĩ thật kĩ con đường tương lai cho mình.
Đúng thế, họ đều đã thay đổi rồi.
Chương 33 – Anh hít thở cũng chỉ vì em
Đúng như dự đoán của Hình Khải, Hình Dục không chịu làm xét nghiệm máu. Lý do mà cô đưa ra là: mình rất khỏe mạnh, không cần thiết phải làm xét nghiệm đó.
Ôi, phải thế nào đây, chuyện gì thì cũng không thể suy nghĩ sâu xa hơn được. Hình Khải buồn bực, từ sáng sớm ngồi tới tận sáu giờ tối, thần trí hoang mang, cho tới tận khi Hình Dục kết thúc buổi thực tập của mình, cả hai mới quay về nhà.
“Chú ý đèn đỏ!” Hình Dục kinh ngạc khi thấy bánh xe lao thẳng vào đường dành cho người đi bộ, cũng may lúc này không có ai sang đường.
Hình Khải đạp phanh gấp, đột ngột dừng lại, cả hai lao mạnh về phía trước.
Hinh Dục lấy tay sờ vào trán Hình Khải, những giọt mồ hôi mát lạnh dính vào lòng bàn tay cô, cô vội vàng rút ra mấy tờ giấy ăn lau mồ hôi cho anh, ân cần hỏi: “Anh sao thế? Kết quả kiểm tra cho thấy anh không những bình thường mà còn hết sức khỏe mạnh nữa mà?”
Hình Khải không nghe thấy Hình Dục nói gì cả, chỉ biết lòng anh càng nghĩ càng rối bời hoang mang, anh đánh xe về lại đường thẳng, dừng lại bên lề đường, bước xuống xe: “Anh đói rồi, đi ăn cơm với anh.”
Hình Dục nhìn vào tiệm ăn bên đường, vâng lời.
Còn nhớ hồi cô mới đến Bắc Kinh, còn không biết thế nào là quán ăn nhanh, Hình Khải chê cười cô là đồ nhà quê, mặc dù cho tới bây giờ cô đã từng ăn một lần, nhưng vẫn không hiểu tại sao hai miếng bánh mì tròn tròn kẹp thêm miếng thịt ở giữa có gì mà đắt tới mười mấy tệ một cái.
Thông thường Hình Dục đi mua, Hình Khải ngồi ở bàn đợi, nhưng hôm nay, Hình Khải lại chủ động chạy ra quầy phục vụ, còn dặn Hình Dục ngồi yên đó đừng có chạy linh tinh.
Không lâu sau, rất nhiều những món ăn nhanh được bày khắp bàn, Hình Khải đặt một cốc sữa nóng xuống trước mặt Hình Dục, nghĩ kĩ lại thấy xấu hổ, quen nhau tám chín năm rồi, đây là lần đầu tiên anh “phục vụ” Hình Dục.
“Này, em đi đâu?” Hình Khải thấy cô đứng dậy.
“Đi rửa tay, anh cũng đi đi, ở bệnh viện nhiều vi khuẩn lắm.” Hình Dục quay đầu lại cười cười.
“Ừ… em đi trước đi.” Hình Khải chăm chú quan sát bước chân Hình Dục, gần như rất vững chắc.
Vài phút sau Hình Dục quay lại chỗ ngồi giục Hình Khải đi rửa tay.
Khi Hình Khải rửa tay xong quay lại… Hình Dục đã bóc tờ giấy bọc ngoài chiếc Humburger ra gấp xuống, tiện lợi tới mức Hình Khải chỉ cần cầm lên là ăn được; Hình Khải không quen ăn khoai tây chiên chấm với nước sốt cà chua vì vậy cô lại bóp sốt cà chua vào nắp hộp đựng cánh gà rán. Đồ uống được đặt cạnh tay anh ở vị trí anh không dễ đụng phải. Tất cả đồ ăn đều được mở ra và đặt hướng về phía Hình Khải. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ Hình Khải tới ăn thôi.
… Một cảnh tượng vốn hết sức quen thuộc, Hình Khải hôm nay lại thấy cảm khái muôn phần, thật không thể trách anh đã quá dựa dẫm vào Hình Dục, cô luôn có thói quen làm mọi việc hết sức chu đáo, khiến anh không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Hình Dục mím môi uống sữa, vô tình để ý tới hốc mắt của Hình Khải, cô suýt chút nữa thì phì cả sữa ra ngoài, cười hỏi: “rút cuộc là anh làm sao mà mắt lại đỏ thế kia?…” Hình Dục nhìn thành phần đồ ăn ghi trên bao bì, không có thứ nào có ớt cả, huống hồ Hình Khải đâu sợ ăn cay.
Hình Khải cúi đầu im lặng, anh không còn là chàng trai sốc nổi mấy năm trước nghĩ gì hỏi nấy nữa, anh đã biết quan tâm tới tâm trạng của Hình Dục, cũng biết cân nhắc xem câu hỏi mà mình đặt ra liệu có làm khó cô không, nhưng anh không thể khống chế được đầu mình suy nghĩ lung tung, chìm vào trong nỗi khủng hoảng kỳ lạ.
“Chuyện kia… anh đã nghĩ rồi, từ sau khi kiến quốc, chưa có ai vừa tròn hai mươi tư tuổi mà gánh vác được trọng trách của chức vụ bí thư thứ ba, anh sợ mình không làm được, hay là tạm thời không ra nước ngoài nữa, bắt đầu từ một chức vụ thấp nhất, vài năm sau có kinh nghiệm sẽ đi sau, thế nào?…” Hình Khải không đùa, mặc dù hủy bỏ kế hoạch sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ thênh thang của anh, bố cũng sẽ nổi trận lôi đình, nhưng anh không sao có thể thuyết phục bản thân mình cứ thế này mà rời bỏ Hình Dục.
Hình Dục sững lại, nói: “Chính vì không ai được ngồi vào vị trí này ở tuổi hai mươi tư nên anh càng phải trân trọng nó hơn, em không cho rằng quyết định lúc này của anh đáng để đưa ra bàn bạc.”
“Em thật sự muốn anh đi sao?”
“Anh muốn nghe em nói thật không?”
“Ừ…” Hình Khải trầm tư.
“Đương nhiên em không muốn anh đi, nhưng chuyện này liên quan tới tương lai của anh, đợi sau này khi anh quay về rồi, thân phận và kinh nghiệm sẽ hoàn toàn khác hẳn. Em thích thấy nhiều người nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.” Hình Dục xé một cái gà rán đưa lên miệng anh, cố mỉm cười thật tươi nói: “Đừng nói với em rằng, vì em không chịu đi cùng nên anh mới quyết định ở lại, nếu thế thật thì chắc chắn em sẽ cười nhạo anh.”