Thực ra không có gì đáng nói cả. Cho dù đắn đo lựa chọn từ ngữ như thế nào, do có hoàn mỹ như thế nào đều không thể giảm bớt sự tổn thương. Điều này Đỗ Tầm và Quân Lương đều hiểu.
Trong góc của cửa hàng bánh ngọt, chiếc đèn chùm phía trên chiếc sofa màu đỏ phát ra ánh sáng vàng. Dưới ánh đèn, những chiếc bánh ngon ngọt trước đây trông trắng nhợt khiến người ta mất đi khẩu vị.
Trần Chỉ Tình cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi. Cô khẽ nói:
- Hai người quen nhau như thế nào?
Đỗ Tầm và Quân Lương nhìn nhau, giống như đang trao đổi một điều gì đó. Cuối cùng vẫn là Đỗ Tầm chuyển chủ đề:
- Chỉ Tình, tất cả mọi lỗi lầm đều là của mình anh... Anh cũng không biết phải nói thế nào. Em muốn anh phải làm thế nào, anh sẽ làm như thế...
Trần Chỉ Tình nước mắt đầm đìa, nhưng nghe câu nói ấy vẫn không nhịn được, bật cười:
- Em muốn anh thế nào... Em có thể muốn gì được đây... Vậy em muốn anh đoạn tuyệt quan hệ với cô ta, em không tính toán những chuyện đã qua, anh có thể làm được không?
Quân Lương thấy nhói lòng nhưng vẫn kìm nén. Quả thực lúc này cô không nên nói nhiều.
Đỗ Tầm châm một điếu thuốc, hút vài hơi rồi nhìn thẳng vào mặt Trần Chỉ Tình nói:
- Chỉ Tình, anh không muốn phủ nhận trước đây chúng ta có tình cảm. Em hãy coi anh là kẻ đồi bại. Hai năm nay thật sự anh không hề có ý phản bội em... - Nói đến đây, Đỗ Tầm khó có thể khống chế được tâm trạng của mình, giọng nói có chút nghẹn ngào. - Chỉ Tình, em đừng quá đau buồn. Người như anh... không đáng.
Quân Lương ngồi bên cạnh đông cứng như một pho tượng. Cô ngồi im không nhúc nhích nhưng trái tim thì chùng xuống.
Trên tường có vệt sáng loang lổ. Chỗ ngồi ở góc thật yên tĩnh, giọng nói của Trần Chỉ Tình rất khẽ, rất khẽ:
- Đỗ Tầm, hai năm trước ở sân bay, anh đến tiễn em. Trước mặt bố mẹ em, em đã khóc thảm thiết thế nào. Anh nói với em sẽ không có gì thay đổi... Vì có câu nói ấy của anh, trong suốt hai năm ở nước ngoài, cho dù là những ngày cô đơn, buồn tủi thế nào em cũng nghiến răng tự nhủ, em có thể vượt qua được. Cho dù có bao nhiêu chàng trai ưu tú đối xử tốt với em, em đều nói với họ rằng em đã có bạn trai, mặc dù không ở gần nhau nhưng em rất yêu anh, em cũng tin anh rất yêu em.
Lúc mới đến đó, em không giao lưu với người khác, đồ ăn cũng không quen. Mỗi tối nằm trên giường nhìn ánh trăng, nhớ đến anh là em lại khóc... nhưng không dám gọi điện cho anh, không dám để anh biết em sống không vui. Nửa đêm tỉnh dậy vì bị chuột rút, thật sự rất muốn mua một tấm vé máy bay để bay về, ở bên anh, không đi đâu cả. Tương lai, tiền đồ cũng không cần.
Vì sao lại như thế? Đỗ Tầm, anh hãy nhìn em, hãy nói cho em biết vì sao lại như thế...
Không đợi Đỗ Tầm phản ứng, Quân Lương chỉ thấy toàn thân tê liệt như bị giội nước sôi từ đầu đến chân. Cô đứng phắt dậy, không nói một lời nào nữa mà hốt hoảng chạy ra ngoài.
Gần như là phản xạ, Đỗ Tầm dụi điếu thuốc rồi chạy theo.
Để lại một mình Trần Chỉ Tình.
Ánh đèn vàng ấm áp lúc này bỗng trở nên chói mắt.
Đứng trên đường nhựa, Quân Lương ra sức đẩy Đỗ Tầm. Đây là lần đầu tiên cô thật sự suy sụp.
Giống như thuốc nổ tích tụ bao nhiêu năm đột nhiên bùng cháy. Quân Lương ngồi dưới đất, hét đến rát cổ bỏng họng:
- Mặc kệ tôi, đừng đụng vào tôi, anh đi đi, anh đi đi, cầu xin anh hãy đi đi...
Tiếng hét xé lòng khiến người ta không nỡ nghe tiếp.
Gió to như vậy, đèn đường sáng như vậy, bước chân người qua đường hối hả như vậy nhưng khoảnh khắc ấy, Tô Quân Lương cảm thấy trời đất bao la chỉ có một mình mình.
Một lúc lâu sau, Đỗ Tầm ngồi xuống ôm chặt Quân Lương đang run lên cầm cập, một cảm giác chua xót chưa từng có. Cậu hiểu sự lựa chọn của mình, cũng hiểu cái giá mình phải trả cho sự lựa chọn ấy.
Lựa chọn những gì chúng ta đã lựa chọn thì phải gánh vác trách nhiệm mà chúng ta phải gánh vác.
Giọng nói của Đỗ Tầm rất khẽ, ẩn chứa nỗi chua xót và bất lực:
- Quân Lương, anh đã làm liên lụy đến em. Nếu kết thúc những chuyện rối rắm này có thể khiến em khá hơn vậy thì sau này... anh đảm bảo sẽ không gặp em, không làm phiền em, được không?
Lúc ấy Tô Quân Lương đâu còn tinh thần và sức lực để suy nghĩ những gì Đỗ Tầm nói. Cô chỉ nức nở, ra sức gật đầu:
- Tôi không muốn nhìn thấy các người nữa... Tôi không muốn nghe những chuyện liên quan đến các người nữa... Quá khứ, hiện tại, tương lai của các người... đều không liên quan đến tôi...
- Thôi được... - Đỗ tầm nhìn dòng xe cộ nối đuôi nhau trên đường, gượng cười nói. - Thôi được, vậy anh đưa em về nhà. Sau buổi tối hôm nay em sẽ không phải nhìn thấy anh nữa, yên tâm đi.
Quân Lương ngồi ở ghế lái phụ, mệt đến nỗi không còn chút sức lực nào. Cô tháo dây an toàn, nghe thấy Đỗ Tầm gọi điện thoại cho Trần Chỉ Tình: