- Tống Sơ Vi, mình đang đứng dưới cổng ký túc xá nữ chờ cậu, mau ra đây.
Tôi không thể không thừa nhận, vận mệnh thích đùa giỡn với con người. Nhìn thấy Cố Từ Viễn cầm hộp kem trà xanh đứng ở trước ký túc, tôi thật sự cảm thấy những gì đang diễn ra trước mắt đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Lúc chúng tôi đứng ở trạm xe bus cạnh cổng trường chờ xe, chốc chốc lại có nữ sinh đi ngang qua nhìn cậu ta, còn người đeo kính màu xanh như cậu ta lại tỏ ra rất bình thường.
Tôi hỏi cậu ta gọi tôi ra làm gì, cậu ta trả lời:
- Cùng mình đi mua máy ảnh.
Tôi cười lớn:
- Ha ha, chúng ta thân nhau lắm sao, dựa vào cái gì mà tôi phải đi cùng cậu?
Giằng co một lúc, cuối cùng cậu ta nói:
- Các bạn học trung học đều nói mình là con rể của mẹ cậu, cậu nói chúng mình có thân nhau không?
Tôi mới ăn một miếng kem to, chưa kịp thưởng thức mùi vị của nó thì câu nói của cậu ta đã làm cho kem trôi thẳng xuống cổ họng. Trong nháy mắt, chỉ thấy lạnh đến thấu xương, lạnh đến tan nát cõi lòng.
Tôi không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể lén liếc nhìn khuôn mặt của cậu ta. Câu muốn hỏi nhất cuối cùng vẫn không thể bật thành lời.
- Hôm đăng ký nguyện vọng, cậu nói mình đi đâu cậu sẽ đi đến đó, không phải là nói đùa sao?
Sao có thể mở miệng hỏi như thế được? Chỉ sợ hỏi xong rồi cậu ta sẽ coi mình là con ngốc tự cho mình là kẻ đa tình.
Lúc lên xe bus, một tay tôi cầm hộp kem, một tay không biết bám vào đâu. Cậu ta rất tự nhiên nắm lấy tay tôi. Tôi nhìn thấy ngón áp út của cậu ta đeo nhẫn, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Tôi hỏi cậu ta:
- Cậu kết hôn rồi à?
Cậu ta lại trở lại với dáng vẻ hung thần gian ác hồi học cấp ba, gào lên với tôi:
- Đồ ngốc, mẹ mình mua cho!
Tôi lớn bằng ngần này, lần đầu tiên nhìn thấy một người đeo nhẫn mẹ tặng vào ngón áp út. Thế mà cậu ta còn không biết xấu hổ nói tôi là đồ ngốc!
Xe bus lắc lư suốt chặng đường. Cậu ta không bỏ kính râm xuống, vì thế tôi cũng không biết cậu ta đang thản nhiên nhìn trộm một con bé bối rối như mình qua lớp kính màu trà.
Mười mấy phút trôi qua, cuối cùng đã có ghế trống. Cố Từ Viễn rất quân tử bảo tôi ngồi xuống còn mình thì đứng. Tôi cũng không khách sáo với cậu ta.
Xe bus tròng trành nghiêng ngả, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vụt qua. Đối với tôi, đây là một thành phố hoàn toàn mới mẻ, một môi trường mới, tránh xa sự quản thúc của bà mẹ hà khắc. Từ nay về sau cho dù có đâm thủng trời thì cũng không ai quản được tôi.
Tôi vẫn đang đắm chìm trong bức tranh về tương lai tươi đẹp, đột nhiên Cố Từ Viễn lao nhanh như chớp, đánh nhau với người đàn ông đứng cạnh tôi!
Nói đúng hơn Cố Từ Viễn đánh người đàn ông đứng cạnh tôi!
Lúc bình tĩnh thì xe bus đã dừng lại, mọi người đều xúm lại xem. Cố Từ Viễn ấn người đàn ông thấp hơn cậu ta một cái đầu xuống đất, đấm một quả trúng mũi anh ta. Chẳng mấy chốc tôi nhìn thấy máu chảy ra từ cái mũi ngoại cỡ của anh ta.
Tôi sợ hãi kéo Cố Từ Viễn ra xa, nói năng lộn xộn:
- Cậu làm gì thế, xã hội có luật pháp, mọi người sống hòa thuận, sao lại đánh nhau?
Cố Từ Viễn gạt tay tôi ra, không nói một lời nào mà nhặt chiếc điện thoại kiểu cũ rơi dưới đất của người kia, tháo pin, sau đó bẻ làm đôi trước mặt mọi người trên xe.
Trước khi kéo tôi xuống xe, Cố Từ Viễn lấy mấy trăm tệ trong ví ném vào mặt người đó, nói:
- Đê tiện.
Thời tiết mùa hè nóng nực, tôi thở hổn hển chạy theo sau cậu ta, cho dù tôi gọi thế nào cậu ta cũng không trả lời. Cuối cùng tôi cũng tức giận, hét lên:
- Tên Cố Từ Viễn kia, chạy cái gì mà chạy, tôi không thèm đi với cậu nữa!
Sau khi hét xong câu ấy, tôi có cảm giác cây cối bên đường cũng rung lên.
Cuối cùng Cố Từ Viễn dừng bước, sau đó hầm hầm lao đến trước mặt tôi, bỏ kính râm, áp sát vào mặt tôi và nói:
- Cậu cứ phải ăn mặc hở hang như thế sao? Vòng ngực to cũng không cần phải khoe ra cho người khác thấy đâu!
Tôi bị câu nói cay nghiệt chua chát ấy làm cho sững sờ, một lúc rất lâu mà không thể bình tĩnh được. Tôi bất giác ngắm lại cách ăn mặc của mình, không có vấn đề gì cả. Tôi thật sự không thấy cách ăn mặc của mình có chỗ nào bại hoại thuần phong mỹ tục!
Thấy tôi không nói gì, cậu ta còn được thể lấn tới:
- Cậu nhìn xem, cổ áo rộng ngoác thế kia, đầu cậu là đất sét à...
Cuối cùng tôi cũng thật sự nổi giận! Tôi chỉ vào mặt cậu ta:
- Tôi mặc gì liên quan gì đến cậu! Tôi đâu có bảo cậu mua Chanel cho tôi, cho dù tôi có khỏa thân chạy ra ngoài thì cũng không đến lượt cậu dạy bảo tôi...