Hạnh phúc như nằm ở một khoảng lưng chừng nào đó trong cảm giác của con người ta, và nó cũng biến thiên theo từng thời điểm.
Có khi, hạnh phúc của người này là niềm đau của người kia.
Có khi, để đến được hạnh phúc, ta phải gạt đi rất nhiều nước mắt.
Cũng có khi, ta lầm tưởng thứ mình đang có tên là hạnh phúc, nhưng hóa ra gột đi lớp vỏ bên ngoài mới thấy thực chất chỉ là nỗi đau đậm đặc.
Hạnh phúc với ta, có lúc như viên kim cương đối với kẻ nghèo. Dành dụm cả đời không có tiền mua được. Có khi vô tình nhặt giữa dòng đời tấp nập, bon chen, lại chẳng thể nào giữ lấy để ngắm cho thỏa thuê, mà vội vội vàng vàng đem đi đổi lấy những thứ vật chất khác, tầm thường nhưng thiết thực hơn.
Có lúc người ta đứng chờ một chuyến xe hạnh phúc cho cuộc đời mình… hoài mà vô vọng. Chỉ để khi chán nản ra về, mới biết hóa ra đang ở một sân bay, và trên đầu đã bay qua hàng ngàn lượt máy bay mang tên hạnh phúc.
Hạnh phúc vốn xung quanh, chỉ là ta có đủ tầm nhìn để nhận ra đâu là nó hay không.
Khi chia tay một mối tình, người ta thường không bao giờ gọi đó là một mối tình hạnh phúc. Vì nếu hạnh phúc đã không chia tay.
Chưa hẳn đúng, có chắc rằng ở một mối tình sau, thậm chí đã là mối tình cuối, đã chung sống trọn đời, ta cảm thấy vui vẻ như mối tình vừa chia tay?
Có lẽ, khi hỏi “Hạnh phúc là gì?” ta nên hỏi lại, “Hạnh phúc với bạn là gì?” thì chính xác hơn.
Hạnh phúc ở mỗi người lại mỗi khác đi, tùy vào mức độ cuộc sống mà họ đang tận hưởng.
Có đứa bé nhà giàu, muốn cha mua cho chiếc xe hơi, đó là hạnh phúc.
Có đứa bé nhà nghèo, muốn mẹ mua cho chiếc xe đạp, đó cũng là hạnh phúc.
Có đứa bé ngồi xe lăn, chỉ ước sao mình có thể tự đi được, đó lại càng là hạnh phúc.
Cá nhân, hạnh phúc khi có được 3 trong 5 điều sau:
- Một gia đình để quay về.
- Một sức khỏe để sinh sống.
- Một công việc để bận tâm.
- Một đam mê để theo đuổi.
- Một con người để yêu thương.
Và cũng câu hỏi đó, “Hạnh phúc với bạn là gì?” thử trả lời coi sao!
Tin nhắn chơ vơ
Tự bao giờ ta ngóng chờ tin nhắn như kẻ khát thèm mưa, như đứa mù muốn ánh sáng, và như con tim khô héo chờ yêu thương.
Chẳng biết lúc nào, tin nhắn điện thoại trở thành công cụ cho nhiều người. Công việc, gia đình, bạn bè và những cuộc vui ngoài luồng, ẩn nấp sau màn hình chờ vắng lặng. Có lần bỏ quên điện thoại ở nhà, thấy lòng nôn nao vô hạn, chỉ mong về nhanh nhanh để xem ta được quan tâm, được bận rộn như thế nào, rồi tiu nghỉu khi màn hình chờ vẫn trống trơn, vẫn im lặng như bao lần.
“Em có thể cho anh số điện thoại không?”
Câu nói ấy trở thành tín hiệu cho những cuộc tình chớm nở. Có những thứ, ta chẳng dám nói thành lời, mà muốn mượn tin nhắn để giãi bày. Như câu “Mình yêu nhau nhé!” đã bao lâu rồi ta chưa mở miệng nói với người ta, mà chỉ là nằm, ngồi hí hoáy chạm bàn phím soạn tin?
Có kẻ đang chờ để nghe tiếng yêu thương phát ra từ đôi môi mềm… thèm lắm chứ chẳng phải chỉ là một mẩu tin trên màn hình đầy màu sắc.
Trong giọng nói người, ta thấy cảm xúc, lên hay xuống đều làm câu nói khác đi… Van xin hay ra lệnh, yếu đuối hay mạnh mẽ, giọng người cho ta biết chứ tin nhắn kia chẳng thể làm.
Mở đầu cho những ngày hò hẹn, người ta nhắn cho nhau rằng: “Ngày mai em có rảnh không?” để rồi khi yêu thương dần dà phai nhạt, tin nhắn họ gửi cho ta có nội dung khác hẳn: “Ngày mai anh bận rồi!”
Cũng chỉ là tin nhắn thôi mà, vì sao ta đỏ mắt buồn?
Những ngày yêu, điện thoại ít khi nào được nghỉ ngơi trọn vẹn. Có khi ngồi mệt mỏi trong cơ quan với giấy tờ và những cái hợp đồng chẳng biết giải quyết ra sao, điện thoại rung và tin nhắn người đến.
“Đây chỉ là một tin nhắn để nhắc cho người nhận tin nhớ rằng người gởi tin đang nhớ đến người nhận tin nhiều lắm.”
Ta mỉm cười, ta thấy đống công việc trước mắt chỉ còn như mớ bụi bay xa xa.
Có khi sáng nằm lăn dài trên chiếc giường chật hẹp, cảm giác lười nhác chẳng muốn đứng dậy đi làm, tin nhắn người đến như nắng sớm trên má đỏ hây hây.
“Nếu có một điều ước, anh ước rằng mỗi sớm mai thức dậy, gương mặt em là thứ anh nhìn thấy đầu tiên.”
Ngày vì vậy mà dài hơn đôi chút để có chỗ cất yêu thương.
Hay đến khi người và ta ngồi trong rạp vắng, bộ phim tình cảm làm tim nhỏ thổn thức, nước mắt lăn dài, điện thoại lại khẽ rung…
“Nếu em khóc, dựa một lúc vào vai anh nhé!”
Sao ngồi sát bên mà người còn soạn tin nhắn, chắc là vì không muốn phá vỡ những cảm xúc trong ta.
Có khi cả ngày người chẳng nhắn cho ta một tin ngắn, để ta nhớ, ta chờ, ta phải lui cui cầm điện thoại gởi tin đi trước, chưa đầy 30 giây sau, tin nhắn của người đã tới.
“Khi anh nhắn tin cho em, có nghĩa là anh nhớ em. Nhưng khi anh không nhắn tin cho em, có nghĩa là anh muốn em nhớ anh…”