Tôi im lặng trong suốt những câu chuyện tình cô ta kể. Có chút gì đó nghẹn ngào, có chút gì đó cay đắng và có một chút cô đơn. Xe của chúng tôi cứ đi, cứ đi trong đêm tối giữa thành phố hào hoa xa lạ. Tôi không rõ tại sao mình lại tự cho phép mình “điên rồ” theo đối tác như vậy, nhưng quả thật, với phụ nữ, khi cô đơn là khi họ yếu đuối nhất, tôi dành cho cô ấy sự cảm thông nhiều hơn tôi nghĩ, bởi lẽ… có chút gì đó là hình ảnh của Du.
Du nhắn tin, tôi nhìn vào điện thoại mới giật mình là đã quá muộn. Trước khi gọi lại cho em, tôi phải lên tiếng nhắc khéo cô gái ngồi phía sau.
- Nhà cô ở đâu để tôi đưa cô về? Khá muộn rồi.
- Dừng ở đây đi.
Cô ta mở cửa xe bước ra và khoác lên mình phong thái y hệt như lúc tôi gặp ở công ty: tự tin, kiêu hãnh. Dường như không còn lưu lại nét gì của sự cô đơn khi nãy tôi nhìn thấy qua gương cả. Con gái thật kỳ lạ, có thể thay đổi sắc mặt chỉ trong một tích tắc trôi qua, cũng có thể mỉm cười ngay khi đang khóc. Cô ta hơi khom người nhìn vào cửa kính nơi tôi đang trầm ngâm.
- Cảm ơn, phiền anh đến đây thôi, tôi tự về được!
Nói rồi cô ta vẫy tay chào, tôi có lùi xe về một chút, xong giữa khu phố đêm sầm uất, tôi không tìm thấy một lý do nào đó đủ để thuyết phục rằng cô ta sẽ ngoan ngoãn trở về nhà. Tôi cho xe quay lại, đúng như dự đoán, cô ta lang thang lững thững trên hè phố, trên tay cầm lon bia lạnh áp vào má và cứ thế rong ruổi từ cột đèn này sang cột đèn khác. Đôi khi muốn giấu cô đơn cũng không phải là chuyện gì lớn lao lắm, nhưng tôi ngờ vực cô ta sẽ có thể gặp nhiều rắc rối nếu cứ cố tình trêu ngươi một số gã đi “ăn sương đêm”.
- Này cô, vào xe ngồi đi!
Tôi chạy lại và nắm tay cô ta bước đi trước khi có một đám các gã bặm trợn chặn trước mắt. Cô nàng bất giác giật mình, níu tay tôi và ngoan ngoãn ngồi vào trong xe. Lúc định hình được điều gì đó vừa xảy ra, cô ta mỉm cười.
- Anh chưa về à?
- Tôi chợt nhớ ra là mình vừa quên gì đó nên quay lại.
- Anh bỏ quên gì thế?
- Cô!
Cô ta mỉm cười, đưa lon bia lên ực một cái rồi rút ra trong túi xách một hai lon bia nữa.
- Đây, vậy cho tôi mượn anh nốt đêm nay đi, bạn gái anh sẽ không thấy phiền chứ?
- Có đấy, nếu cô ấy biết.
- Vậy là anh sợ à?
- Chẳng sợ gì cả. Chỉ là tôi không thích thôi.
- Tùy anh.
Nói rồi cô ta tiếp tục với những lon bia lạnh, khá ồn ào khi yêu cầu tôi mở nhạc. Cô ta thì thầm bên tai nói rằng thích nghe chương trình đài phát thanh đêm nay, bởi lẽ, anh chàng người yêu làm ở đài phát thanh.
- Giờ này chắc anh ta nghỉ rồi chứ?
- Không đâu, lúc nào anh ấy cũng là người trực.
- Nhưng đâu có nghĩa là anh ta sẽ nói gì đó trên sóng phát thanh đúng không?
- Ừ. Anh ấy chẳng bao giờ nói được gì nữa đâu…
Cô nàng lại ngặt nghẽo. Có vẻ như cô ta say thật rồi. Và đêm xuống, xe của chúng tôi đậu bên bờ biển, cách biển một đoạn không xa và đủ nhìn thấy trời đêm nơi đất khách đủ đẹp và đủ quyến rũ đến lạ kỳ. Chúng tôi ngủ trong xe, khó khăn lắm tôi mới có thể chợp mắt một chút, bù lại, cô ta nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ, những vỏ lon bia vứt lăn lóc. Trước khi ngủ, tôi biết duy nhất một điều, bí mật của đêm nay.
“Hôm nay tròn một năm anh ấy đi, vậy nên, tôi không muốn về nhà…”
Ngày… tháng… năm…
Sau tối đó, ngay vào buổi sáng chúng tôi có mặt ở công ty, tất nhiên với quần áo khá lôi thôi vì cả một ngày dài không về nhà. Phản ứng của cô ta khi tỉnh dậy nom buồn cười, không ra vẻ ngơ ngác, không ra vẻ ngạc nhiên hẳn, kiểu nửa tỉnh nửa mê, nửa biết nửa vờ không biết. Tôi chỉ nhún vai rồi nhấn ga cho xe đến thẳng công ty với một câu chào buổi sáng tốt lành chiếu lệ. Đêm qua tôi chẳng làm gì cả, có đôi chút động lòng bởi câu chuyện tình éo le của cô ta mà thôi. Nhưng hoàn toàn trong sáng, thậm chí, sáng đến mức không ngủ nổi, nằm cả một đêm nhắn tin chuyện phiếm với Du.
- Sáng nay họp về việc thống nhất hợp đồng đúng không? Tám giờ sáng có mặt, vậy cho tôi đến công ty cùng anh luôn đi.
Cô ta vội vàng, đúng là con người có tác phong công việc nhanh nhẹn. Tôi không hy vọng gì khác ngoài việc thấy tôi là một người đứng đắn, đã chịu khó lang thang cùng cô ta cả một đêm thì chí ít cũng sẽ trở nên nể nang mà thông qua hợp đồng. Tôi muốn về với người yêu nhanh thật nhanh. Ở nơi này càng lâu càng thấy nhớ Hà Nội, bên cạnh cô gái này càng lâu càng có ý nghĩ nhớ về Du. Thật không hiểu sao lại có sự liên quan kiểu ấy, nhưng tôi chắc mẩm mình sẽ được một phát đúp: vừa ký được hợp đồng, vừa được tha bổng về sớm với người yêu.
Ngày… tháng… năm…
Buổi họp nói chung diễn ra êm đẹp, không có gì cần phải trao đổi nhiều, mọi người đại đa số đều hài lòng về bản hợp đồng, chỉ có điều… cảm giác như cô giám đốc kia hơi ương ngạnh, muốn kéo dài thời gian để làm khó bên công ty tôi. Lúc kết thúc, tôi nhìn thấy sự mệt mỏi của cộng sự, cảm giác áy náy và lo lắng càng chất cao lên. Tôi có hơi sốt ruột. Việc chinh phục một ngọn núi cao chưa chắc đã khó bằng việc chinh phục một ngọn núi hiểm. Tôi nhận thấy sự quyết tâm của đồng nghiệp đang tụt dần. Thay vì để cho nó rơi xuống mốc số không, tôi nhất định phải tìm cách kéo lên. Bằng cách nào thì chưa rõ, có lẽ phải giáp mặt cô nàng kia ít nhất một vài lần nữa.