Bữa tiệc kết thúc lúc 22h, mọi người về hết. Chỉ còn tôi và Đình Văn, anh đứng đợi tôi. Tôi bối rối rồi cả hai đi bộ trên phố. Tôi ngập ngừng.
- Đình Văn, anh… đã đọc lá thư của em, phải không?
- Đúng thế !
- Và đây là lí do anh đến đây?
- Đúng !
- Vậy sao anh… sao anh…Tôi ngập ngừng.
- Sao anh gì cơ, chẳng phải là em thích anh ư?
- Em…
Tôi bối rối, hai tay đan vào nhau. Tôi không nhớ rằng động lực gì đã khiến cho tôi viết lá thư đó. Tôi đã nghĩ rằng mọi thứ sẽ khác, Đình Văn sẽ không bao giờ trả lời thư của tôi. Mãi mãi tôi sẽ chỉ là một con bé ngốc, tôi chẳng có gì để thu hút anh. Vậy, lí do, lí do gì cơ chứ?
- Chẳng phải, anh luôn tìm những cô gái “thích hợp” với anh sao? Tôi hỏi thẳng thừng, nhớ lại những gì mà tôi đã từng chứng kiến.
- Vậy em không tự tin vào bản thân mình như thế sao?
- Không hoàn toàn. Nhưng….
- Thôi nào, nhóc, anh biết em thích anh. Và anh cũng biết những trò mà em cố tình làm để thu hút anh.
- Em…
Tôi cúi gằm mặt xuống, vì những điều Đình Văn nói hoàn toàn đúng. Tôi đã làm thật nhiều điều điên rồ vì anh. Và bây giờ khi bị anh đọc ra mọi ý nghĩ của mình, tôi thấy mình như chẳng còn chút vỏ bọc nào để che chắn nữa.
- Vậy em định thế nào đây? Đình Văn nhìn tôi rồi cười tủm tỉm.
Tôi đơ người ra và thật sự không hiểu anh đang nói đến vấn đề gì.
- Em nói thích anh rồi bỏ mặc thế thôi sao. Em phải… chịu trách nhiệm đi.
Đình Văn vẫn tủm tỉm cười, còn tôi thì hoảng hồn, bởi cái cách anh nói đến lá thư đó. Tôi không nhớ chính xác lắm, nhưng thật sự đó là lá thư tha thiết và tràn trề tình cảm của một cô gái yêu đơn phương là tôi.
- Em…em…
- Em ngốc lắm! Đình Văn khẽ xoa đầu tôi.
Tôi chẳng hiểu hết ý nghĩa của cái xoa đầu rất nhẹ nhàng đó là gì. Nhưng từ khi đó, tôi có cảm giác, Đình Văn giống như một người anh thân thiết và gần gũi hơn với mình. Không còn cái cảm giác anh là người xa lạ, cũng chẳng còn cái cảm giác anh như một hình dáng xa vời, không còn cái cảm giác đưa tay với nhưng chỉ nhẹ như sương mai buổi sớm nữa. Có lẽ, trước kia, tôi đã quá xa cách anh, có lẽ tôi chỉ thích anh bởi những gì anh có bên ngoài chưa từng hiểu anh là con người như thế nào.
- Anh, hãy cho em cơ hội nhé, cho em hiểu anh. Tôi nói với anh bằng một giọng chân thành.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Đình Văn, khẽ chớp chớp, ánh mắt tôi nhìn anh một cách chân thành. Đình Văn đã đến sinh nhật của tôi, anh đã hát tặng tôi. Vậy thì tại sao tôi không cố gắng để hiểu anh hơn, cố gắng để gần anh thêm chút nữa!
Đình Văn cúi xuống, vòng tay ôm lấy người tôi. Anh khẽ đặt lên trán tôi một nụ hôn. Nụ hôn rất nhẹ và ấm.
Nụ hôn ấy, tôi chếng choáng, không thể hiểu, không thể gọi tên đó là gì.
Nụ hôn ấy, tôi như quên đi cả thế giới, tôi chỉ biết có tôi và Đình Văn.
Nụ hôn ấy, nhẹ nhàng và ấp áp, nụ hôn ấy khiến cho trái tim tôi nghẹt thở.
* * *
Từ hôm sinh nhật tôi, Đông Đông không còn nói chuyện với tôi nữa. Cậu ấy dường như phớt lờ tôi, mặc kệ mọi cố gắng từ tôi. Tôi cố gắng để cười, để có thể thân thiện hơn. Nhưng đáp lại tôi chỉ là những ánh mắt vô hồn.
Đông Đông và Ngọc Lan giờ chính thức là một đôi. Tôi đã nhìn thấy chiếc vòng đeo ở cổ tay của hai người đó có khắc tên nhau, tôi không thấy mình vui. Ít ra thì đối với một người đã từng thân thiết với mình giờ trở nên xa lạ thì tôi chẳng thể nào chúc phúc và vui mừng cho họ được.
Tôi gặp Đình Văn thường xuyên hơn, chúng tôi hay đến thư viện, sau đó cùng nhau đi bộ trên những con phố hoặc ngồi ở một quán café nào đó đọc sách. Tôi có cảm tưởng như đó là những ngày tháng bình yên và hạnh phúc của mình. Nhưng Đình Văn vẫn chưa hề nói thích hay yêu tôi, tôi cũng chẳng thể gọi tên được mối quan hệ đó là gì.
Tôi gầy hơn, vì tôi ăn ít đi và cơ thể tôi chẳng còn được “mập mạp” như trước nữa. Mỗi bữa cơm, tôi tự xin ngồi đầu nồi và tự xới cơm vào bát của mình ít nhất có thể. Nhân lúc người lớn không để ý, tôi bỏ bớt cơm vào thùng rác, tôi chỉ dám gắp những thứ gì có màu xanh. Có nghĩa rằng tôi cự tuyệt tất cả mọi thứ có liên quan đến thịt.
Cứ tình trạng đó, tôi cũng không nhớ là mình đã nhịn ăn trong bao lâu và dường như cũng quên luôn cảm giác muốn ăn. Có cái gì đó cứ nghèn nghẹn trong cổ họng. Bởi cái quyết tâm một ngày nào đó tôi sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, hoàn hảo và tôi có thể tự tin hơn khi đứng bên cạnh Đình Văn, anh chàng hoàn hảo của tôi.
Học kỳ thứ nhất của năm lớp 11 trôi đi nhanh chóng, chúng tôi bận rộn với khối lượng công việc càng ngày càng nhiều hơn. Tôi sẽ chẳng thể nào quên được những ngày tháng mài mông quần trên ghế học sinh này, đây có lẽ là những ngày tháng “kinh hoàng” nhất cuộc đời tôi nhưng đó cũng là những ngày tháng hạnh phúc nhất, bởi bất cứ một ai trải qua thời cấp 3 cũng nói như thế.