Tôi khẽ ôm chặt lấy anh bởi vì đã thỏa ý nguyện. Tôi không nghĩ nhiều, cũng không biết tôi có yêu anh thật hay không. Ngay lúc này, tôi muốn thế và tôi cần làm điều đó. Tôi và Đình Văn sẽ là một đôi yêu nhau, bất luận là thế nào thì thực sự tôi biết chúng tôi rất đẹp đôi. Và tôi đã thích anh, đã từng làm mọi việc để anh có thể nhìn tôi một lần, vậy….thích và yêu khoảng cách rất gần. Vì thế, đâu cần phải nghĩ quá nhiều để bắt đầu mối quan hệ này ?
Tôi cần có một ai đó để yêu, tôi cần anh, Đình Văn, người sẽ làm bờ vai vững chãi cho tôi.
Tôi cần có một ai đó để yêu, bởi vì trái tim tôi đã quá đỗi cô đơn sau bao tháng ngày một mình. Tôi cần có một ai đó để yêu, bởi tôi sợ… tôi muốn chứng minh cho một người biết rằng… tôi đã không hề sai khi làm mọi thứ để trở thành một cô gái tốt.
Thực sự, có cần phải yêu một người hay không ?
Tôi chính thức trở thành bạn gái của Đình Văn sau lần tỏ tỉnh đó. Vậy là tôi đã trở thành đứa con gái tự cầm cưa. Nói ra có vẻ hơi xấu hổ nhưng tôi cũng mặc kệ mọi lời đàm tiếu. Tôi cũng không hiểu tại sao Đình Văn nhận lời tỏ tình ấy của tôi. Thích hay Yêu ? Hay chỉ là để chiều lòng một cô em gái nhắng nhít hay anh đang cố gắng thử để thay đổi ?
Huy có vẻ sững sờ khi biết chuyện. Khắc Hiếu cười thích thú và không tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh ta vẫn ném những cái nhìn như muốn thấu tỏ con người tôi.
Đình Văn và tôi trở thành một đôi đúng nghĩa, cũng hẹn hò, cũng đi xem phim, cũng những buổi cafe hai đứa. Anh dành cho tôi những cử chỉ thân mật nhưng chỉ dừng lại ở cái nắm tay và ôm. Tôi vẫn chưa sẵn sàng với một hôn hay để tiến xa hơn nữa. Phương Phương bé bỏng vẫn chỉ là cô bé nhút nhát ngày nào thôi. Tôi như một đứa trẻ thơ nằng nặc đòi thứ đồ chơi yêu thích nhưng khi có rồi lại không biết phải làm gì với nó.
Cả nhóm tụ tập ngày cuối tuần ở nhà Đình Văn, Huy đến rồi vào luôn phòng của Đình Văn lăn ra ngủ như thể vừa trải qua một điều gì đó rất mệt mỏi. Khắc Hiếu đến sau và đem theo một túi đồ và tất nhiên là một cô gái. Tôi đã quen với việc anh ta mỗi lần đi với chúng tôi là một cô khác. Cô nào cũng xinh đẹp cả, cô nào anh ta cũng ra vẻ yêu thương chiều chuộng nhất mực.
Tôi và Đình Văn đi siêu thị lựa đồ để nấu ăn. Tôi hơi bối rối vì chẳng biết phải mua gì, cũng không biết những thành phần cần phải nấu lên thức bao gồm những nguyên liệu nào. Tôi chưa bao giờ làm những việc ấy, khi ở nhà, mẹ vẫn thường là người nấu nướng và tôi chỉ việc ngồi ăn. Và khi lên đại học, tôi cũng ăn ngoài vì chị gái cũng thường xuyên vắng nhà hay đi công tác dài ngày.
Tôi luống cuống vào bếp và cuối cùng khai thật với Đình Văn là tôi không biết làm gì cả. Khẽ sâu trong đáy mắt của Đình Văn ánh lên sự ngạc nhiên và xen lẫn thất vọng, anh cũng có vẻ ngơ ngác khi điều đơn giản này tôi cũng không biết. Cô gái đi cùng Khắc Hiếu xung phong sẽ vào bếp, tôi bỗng dưng trở thành người thừa, rón rén ngồi sang một bên cạnh Khắc Hiếu và quan sát họ.
- Thực sự, đến cả nấu ăn mà cô còn không biết ư ? Hiếu ra vẻ châm chọc tôi.
- Hừm ! Tôi không hó hé câu nào, bởi vì yếu điểm của mình đã bị phơi bày.
Bữa cơm cuối cùng cũng được dọn ra, Đình Văn ăn mà không nói gì, Huy vẫn còn muốn ngủ nên nói sẽ ăn sau, Khắc Hiếu thì hết lời khen ngợi món ăn do cô gái kia nấu. Tôi hơi bẽ bàng, đáng ra, Đình Văn muốn tôi là người thể hiện. Nhưng sai lầm của anh lại chọn một việc mà tôi không hề biết chút gì.
Cô gái kia lại xung phong dọn dẹp và rửa bát. Tôi bỗng chốc trở thành đứa con gái vô dụng. Khắc Hiếu dọn đồ cùng cô ta. Đình Văn lặng lẽ ngồi pha một ấm trà nhỏ. Tôi lặng lẽ ngồi trên ghế, cảm giác như một kẻ có tội. Tôi cầm đĩa hoa quả và bắt đầu gọt. Qủa xoài khẽ trơn tuột trên tay tôi và rơi xuống đất, con dao trật khỏi tầm điều khiển và cứa vào tay tôi sắc lẹm.
- Á. Tôi kêu lên ! Máu phun ra, đỏ lòm cả tay tôi.
Huy đang mở cửa phòng đi ra và chạy đến nắm chặt tay tôi. Vết cắt khá dài và sâu. Đình Văn chạy đi lấy bông băng và thuốc. Tôi nhíu mày đau đớn, chực khóc. Huy vào vết thương của tôi rồi suýt xoa. Đình Văn cầm bông rồi bỏ tay Huy khỏi tay tôi, anh sát trùng rồi cuốn bông băng lại. Từng động tác anh làm thành thục và có phần quyết liệt. Tôi ngậm miệng không dám kêu đau.
- Không sao nữa đâu ! Đình Văn cất đống bông băng sang một bên. Tôi thở phào, mặc dù vẫn cảm giác đau đớn. Huy lặng lẽ đứng dậy rồi bảo có việc phải đi.
- Cậu còn chưa ăn mà ! Tôi nói với theo.
- Để sau cũng được !
Tôi nghe cánh cửa đóng cái « rầm » rồi cậu ấy đi mất. Lát sau thì Khắc Hiếu cùng cô gái kia cũng ra về để đi xem phim. Có vẻ như ngày cuối tuần để tụ tập nhóm lại chẳng vui vẻ gì. Và tôi, vô tình là tác nhân gây lên điều đó.
Đình Văn nằm dài trên ghế, mở tivi xem. Tôi cảm thấy thái độ khá lạnh lùng của anh và vì thế cảm thấy chút gì đó không thoải mái.