“Em chỉ muốn lắp trong tim một cái công tắc, như vậy khi nào em muốn yêu anh thì yêu, không muốn yêu anh, thì sẽ không yêu nữa.”
Chu Diễn Chiếu từng khắc cho Chu Tiểu Manh một đôi giày gỗ, dưới đế ghi bốn chữ “trọn đời bên nhau”.
Anh đã ở bên cô suốt những năm tháng tuổi thơ, cùng cô trèo cây chuồn ra ngoài chơi, đèo cô phóng xe như bay trên những con đường ở thành Nam Duyệt, thậm chí, còn định theo cô trốn ra nước ngoài, thoát khỏi vòng kiềm tỏa của cha mẹ để 'trọn đời bên nhau'.
Anh cũng đã giữ cô bên mình, để cô giương mắt nhìn anh quen biết, yêu đương, chung sống, rồi đính hôn với người con gái khác.
Là yêu thương hay căm hận, là che chở hay giày vò, là không nỡ rời xa hay là sống không bằng chết, có lẽ chính hai người cũng không phân rõ được.Tình cảm ấy vô vọng mà cố chấp, điên cuồng mà yếu đuối như đóa hoa bừng nở giữa đêm đen, sẽ tan tác theo gió, hay sẽ kết thành trái độc?
Mời độc giả của TRASUA.ME đón đọc cuốn tiểu thuyết Trung Quốc hay của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn - Công Tắc Tình Yêu.
[Tải ảnh]
Bút danh Phỉ Ngã Tư Tồn bắt nguồn từ một câu thơ cổ trong Kinh Thi, nghĩa là “tôi vẫn nơi đây mà anh đã ở cuối chân trời kia.”
Phỉ Ngã Tư Tồn là nhà văn hàng đầu viết về tình yêu đô thị của Trung Quốc, đã sáng tạo nên một phong cách tiểu thuyết tình yêu đặc sắc – bi tình, tác động mạnh mẽ tới thị hiếu của người đọc trong những năm gần đây. Là tác giả của 18 bộ tiểu thuyết, 7 bộ đã được chuyển thể thành phim truyền hình dài tập; ngoài nghề nghiệp chính là nhân viên tài vụ, cô còn là tác giả chuyên mục của tạp chí dành cho nữ giới Cinderella và tạp chí Yule, từng đăng tiểu thuyết trên nhiều tạp chí nổi tiếng như Nam Phong, Người đẹp đô thị, Huyền Vũ ký…
Chương 1:
Lúc Chu Tiểu Manh vẫn đang tắm, dì Tôn đã lên gõ cửa một lần, đến lần thứ hai, dì chỉ đứng ngoài cửa nói: “Cô chủ ơi, sắp muộn giờ học rồi đấy.”
Trong nhà, trừ lái xe và đầu bếp ra tổng cộng có sáu người giúp việc, trong đó có bốn người được phép lên tầng hai, cả bốn người này đều biết, cô hai nhà họ Chu tắm rửa buổi sáng cực kỳ lâu, nhanh nhất cũng phải hơn một tiếng đồng hồ. Vốn dĩ, người làm trong nhà không ai dám thúc giục, nhưng hôm nay cậu cả nhà họ Chung đang ở trong phòng ăn dùng bữa sáng tâm trạng hình như không được tốt cho lắm, anh ta hất hất cằm, nói: “Lên gọi nó xuống ăn sáng đi.”
Vậy là dì Tôn lại đi lên giục lần nữa.
Chu Tiểu Manh cũng biết người làm không có gan thúc giục mình, đồng thời cũng biết người ở phía sau ra lệnh là ai. Cô cuống cuồng tắt vòi hoa sen, làn da bị nước nóng xối một lúc lâu trở nên vừa đỏ vừa nhăn. Cô cụp mí mắt, lấy áo choàng tắm khoác lên mình, mái tóc bị gội nhiều lần, cuối cùng lại quên mất không thoa dầu xả, vừa xơ vừa rít. Cô lấy lược chải chải, nhưng không được, liền bỏ đấy, cầm lọ dầu dưỡng lên xịt bừa vào mấy nhát, cuối cùng cũng chải được. Cô cầm máy sấy, sấy qua mái tóc, rồi vội vàng thoa chút kem lên mặt, thay quần áo xuống nhà.
Chu Diễn Chiếu sớm đã phát bực vì chờ đợi, đang cầm tờ báo trên tay ném xuống mặt bàn thì trông thấy Chu Tiểu Manh loạng choạng chạy xuống mấy bậc thang cuối cùng.
“Bố, chào buổi sáng.” Cô mỉm cười với người đàn ông ngồi ở đầu kia chiếc bàn, rồi gắng gượng cười tiếp: “Anh, chào buổi sáng.”
Ông già ngồi ở đầu bàn bên kia cười với cô như một đứa trẻ sơ sinh, giọng nói nghe không rõ lắm: “Tiểu Manh… hôm nay không… mặc váy.”
Mái tóc muối tiêu của ông Chu Bân Lễ cắt rất ngắn, để lộ vết sẹo lớn trên đầu. Phần đầu ông từng bị thương nặng, để lại di chứng cực kỳ nghiêm trọng, trí lực chỉ bằng đứa trẻ bảy tám tuổi, hơn nữa ông còn bị liệt nửa người, quanh năm thì ngồi xe lăn.
Chu Tiểu Manh dịu dàng nói với ông: “Hôm nay con phải đến trường, nên không mặc váy.”
“Đến trường…” Cái miệng méo xệch của ông già bắt đầu chảy nước miếng, người hộ lý đứng bên cạnh vội đưa khăn tay lau giúp, rồi tiếp tục đút cháo bồ câu hầm cho ông ăn. Trên cổ ông Chu Bân Lễ đeo một chiếc yếm dãi giống như đứa trẻ. Bình thường, ông đều ăn trong phòng mình, vì ông chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, nhà bếp bao giờ cũng phải làm riêng. Vả lại, dạ dày của ông đã suy thoái, phải ăn ít mà chia làm nhiều lần, mỗi ngày đến bốn năm bữa, không trùng với giờ ăn ngày ba bữa của người thường.
Chỉ có điều, Chu Diễn Chiếu thích nhất chính là cả nhả cùng ăn bữa sáng, chỉ cần anh ta ở nhà hôm nào, ông Chu Bân Lễ hay Chu Tiểu Manh đều phải xuống ăn cùng.
Chẳng hạn như lúc này.
Người giúp việc mang bữa sáng của Chu Tiểu Manh lên, luôn luôn là bánh sandwich với sữa nóng, nghìn năm không đổi, cô chẳng hề muốn ăn, nhưng vẫn cầm lên, thẫn thờ bỏ vào miệng ăn như nhồi vịt.
“Sáng nay em có bốn tiết học.” Trong mắt Chu Diễn Chiếu thoáng hiện nét cười, tựa như có lòng tốt nhắc nhở cô.
Cho những ngày hạnh phúc bình dị Truyện teen Hạnh phúc, đôi lúc chỉ đơn giản, là cùng nhau trồng một luống rau, em nhặt cỏ, anh tưới nước, cho những ngày hạnh phúc bình dị. R ... | |
Truyền thuyết về Hồ Gươm Truyện Cổ Tích Vua Lê Lợi đã trả lại gươm cho rùa thần và từ đó hồ Tả Vọng bắt đầu mang tên là hồ Gươm hay hồ Hoàn Kiếm. Vào thời giặc Minh ... | |
Đủ thân quen Truyện cười Cô gái trẻ mặc váy ngắn bó sát đứng đợi xe bus. Khi xe tới, cô gái định bước lên nhưng nhận ra chiếc váy quá chật và cô không thể nâ ... |