- Mình ạ, hình như Mikikô lại sắp khước từ người ta rồi, - bà Ritsukô nói với chồng trong khi đang kẻ lông mày trước tấm gương. Nét mặt bà hơi đanh, cho nên bà cạo mỏng đôi mày đi và vẽ thêm vài nét cho nó nhích xuống phía dưới một chút.
- Nếu chuyến này lại đoạn tuyệt lần nữa thì trong tầm tay nhà mình không còn chàng rể nào hết, - Yutarô rời tờ báo. - Tôi thât. không hiểu nổi. Thằng ấy con nhà tử tê", người ngợm trông được quá... Con Mikikô không ưa nói vì cái gì?
- Nó nói là thằng ấy bình thường quá.
- Bình thường thì có gì là xấu?
- Sao mình lại hỏi tôi? Tôi đi đâu mà biết được?
Bà Ritsukô cẩn thận vẽ cái lông mày bên phải.
- Mà lại học giỏi nữa. Y khoa đâu có phải chuyện đùa? Cho đến nay nó vẫn học hành xuất sắc lắm, các giáo sư đều khen không tiếc lời...
Không còn mong hướng thằng con trai vào con đường y học được nữa, hai vợ chồng Ghyôđa quyết tâm bù lại sự tổn thất này bằng cách thu xếp cuộc hôn nhân của đứa con gái: Mikikô nhất định phải lấy một anh chồng bác sĩ.
- Thằng ấy tốt thật; nó đến là dễ bảo, ngoan ngoãn.
- Ấy, hình như cũng chính vì thế mà con Mikikô không thích nó, - bà Ritsukô thở dài.
- Tôi chả hiểu ra sao. Hay là nó có một anh chàng nào khác mới lọt vào mắt xanh cô nàng?
- Chỉ vớ vẩn. Không thể như thế được. Trường thì toàn nữ sinh, khi ra trường thì không đi làm đâu cả, suốt ngày ở nhà giúp mẹ, có dịp nào làm quen với đàn ông đâu?
- Cái lớp trẻ bây giờ thật không sao hiểu được. - Uống nốt tách cà-phê, Yutarô đứng dậy.
- Cũng đã hăm ba rồi chứ có còn thơ dại gì nữa đâu, mà chẳng thèm toan tính gì cả. Nhắc đến là nó chỉ cười, nói là bạn học cùng lớp còn đến một nửa chưa đi lấy chồng.
- Lúc nào mình thử hỏi xem nó thích hạng thanh niên như thế nào. - Yutarô nói lúng búng.
- Bố nó hỏi thì hơn.
- Bà sao thế, điên rồi chắc? Tôi là bố, là đàn ông hỏi sao tiện?
Mikikô là cái chỗ yếu quan trọng nhất của Yutarô. Ông quý đứa con gái duy nhất đến nước không còn biết phải chăng gì nữa, từ hồi Mikikô còn bé tí ông đã chìu chuộng nó từng ly từng tí; và bây giờ lớn lên, không có một lời răng dạy nào của bố còn có thể tác dụng đối với Mikikô nữa.
- Thôi chết, muộn quá rồi kìa.
Bà Ritsukô vừa mở miệng toan gọi cô con gái thì cô ta đã từ trên cầu thang bước xuống.
Mikikô rất xinh; đôi mắt to, cái mũi thon nhỏ. Trông hơi lạnh lùng, nhưng vẫn là một giai nhân, giống hệt bà Ritsukô hồi trẻ.
- Thằng Yudzi vẫn còn ngủ cơ chứ?
- Thôi kệ nó. Rồi nó chắc dậy.
Bà Ritsukô ngồi lên xe. Ông Yutarô lên ngồi cạnh vợ ở ghế sau. Mikikô ngồi ghế trước. Cô đầy tớ gái Tômiyô đứng trên thềm vẫy vẫy:
- Thượng lộ bình an!
Xe phóng ra đường chu vi số 6. Lúc bấy giờ đã quá mười giờ từ lâu, cho nên đường cũng rộng chứ không đến nỗi nườm nượp những xe cộ như vào buổi sáng sớm. Đột nhiên bà Ritsukô hỏi chồng:
- Mình không nghe nói gì về Naôê và Simura à?
- Simura? Simura Nôrikô ấy à?
- Phải.
- Thế chuyện gì?
- Hình như giữa hai người có chuyện gì ấy.
- Khó tin lắm...
- Tôi nói thật đấy.
- Sao ạ, chuyện gì thế mẹ? - Mikikô nhấp nhổm trên ghế xe.
- Không liên quan gì đến mày, - bà mẹ mắng Mikikô rồi quay sang chồng nói tiếp: - Cô Sêkgiuchi nói với tôi như vậy.
- Sêkgiuchi? - Gương mặt ông Yutarô như chưa ra.
Tsuruyô Sêkgiuchi là y tá trưởng của bệnh viện Oriental. Năm nay bà bốn mươi hai tuổi. Trước đây ba năm bà ly dị chồng và ở một mình với đứa con trai hãy còn đi học. Sêkgiuchi làm y tá đã lâu nên khá nhiều kinh nghiệm trong nghề, nhưng lại có một nhược điểm quan trọng - bà ta rất thích ngồi lê đôi mách.
Đối với vợ chồng Ghyôđa, bà ta là một thứ quý nhân; Tsuruyô thường xuyên báo cáo cặn kè cho họ rõ tất cả những gì đang diễn ra ở bệnh viện, và không có một việc gì có thể lọt ra ngoài con mắt cảnh giác của bà. Song lượng thông tin được chuyển đến bác sĩ trưởng thì ít mà đến tai bà vợ ông ta thì nhiều hơn, cho nên Yutarô, vốn đã mấy lần lâm vào thế khó xử vì những lời mách lẻo của bà y tá trưởng, không lấy gì làm ưa chuộng bà ta.
- Nghe nói hai người hay gặp nhau ở khu Sibuya...
- Thế à? - Đúng với tính cách của giới nam nhi, Yutarô có một thái độ khá thờ ơ đối với những tin tức như vậy.
- Hơn nữa, quan hệ giữa hai người không lấy gì làm trong sạch cho lắm.
- Thế sao, đã có người chứng kiến hẳn hoi à? - Yutarô điềm nhiên hỏi.
- Là vì Simura thường lại nhà ông ta đấy.
Nhà Naôê ở khu Ikêdziri, cách bệnh viện không xa.
- Thế thì đã sao? Như thế tuyệt nhiên không có nghĩa là họ ngủ với nhau. - Bà Ritsukô phì cười.
- Naôê sống độc thân mà.
- Con cũng nghe nói như vậy, - Mikikô góp chuyện từ ghế xe phía trước. - Simura hầu như bao giờ cũng ở lại bệnh viện đúng vào phiên trực của Naôê. - Ấy đấy, Sêkgiuchi cũng nói thế.