- Của Mikikô-san à ?
- Em biết tên nó à ? - Yutarô ngạc nhiên.
- Sao lại không biết ! Chính papa nói mà. Papa lại còn nói rằng em với Mikikô bằng tuổi nhau nữa.
Yutarô nhăn mặt
- Ra papa đi đến đấy, đấy !...
- Anh là bố nó, làm sao không đến được.
Mayumi đang chéo mây ngón tay vào nhau im lặng một lát, rồi nói, giọng đầy suy tư :
- Có lẽ em cũng đã đến lúc phải đi lấy chồng đấy, papa nhỉ ?
- Này, em nói bậy bạ gì thế ? - Yutarô phát hoảng.
- Thế sao ? Đến tuổi rồi còn gì ?
- Ừ thì thôi, thì thôi...
Yutarô thấy xôn xao trong lòng. Trong trận đấu golf ông đã bại trận, vợ thì trách mắng càu nhàu, rồi bây giờ đến lượt Mayumi....
- Khơ- ơ- ông, thật đấy mà, phải tổ chứ lễ xem mắt cho cả em nữa, ít nhất cũng được một lần chứ.
Mayumi quay ngoắt ra cửa sổ. Bóng hoàng hôn đang buông xuống cái thành phố nép sát chân đồi.
Yutarô bắt đầu hối hận vì đã nói thật một cách không đúng chỗ. Dĩ nhiên Mayumi không thể đặt ngang hàng với Mikikô, nhưng dù có nói ngang nói ngửa thế nào thì hai đứa con gái vẫn cung một lứa tuổi như nhau. Ông thấy đau nhói trong lòng khi hồi tưởng lại cái thân hình trẻ trung kiều diễm mà ông đã ôm ấp đêm qua.
- Anh sẽ tặng em một món quà, em có thích không ? - ông nói, giọng cầu cạnh. - Em muốn anh mua cái gì nào ?
- Papa có nhớ buổi nói chuyện hôm trước không ?
- Về chuyện gì ?
- Em xin rồi đấy. Cái hiệu cà-phê ấy mà.
- À- à... thì hôm ấy anh đã nói là phải đợi ba năm thôi.
- Đồ keo kiệt.
- Anh không keo kiệt đâu.
- Nhưng phải xong cái bệnh viện mới đã chứ gì ?
- Em thấy chưa : Chính em cũng hiểu rất rõ.
- Thôi được. Đã vậy em sẽ đi tìm một người khác hào phóng hơn.
- Ấy ! Em bỏ cái kiểu đùa ấy đi cho anh nhờ.
Yutarô cợt nhã chọc ngón tay vào sườn Mayumi, nhưng cô ta cũng chẳng thèm quay lại nữa.
- Đợi thêm chút xíu đi.
Xe đã vượt qua ngã ba Sêta, Yutarô nhìn đồng hồ : Bốn giờ kém mười. Nếu đi thẳng đến khách sạn thì thời gian hãy còn thừa khá nhiều.
- Em phải ngoan nhé, hôm nay em phải ở nhà nhé, - Yutarô quay sang người lái xe : - ghé vào khu Êbisu, rồi đến khách sạn R.
- Lễ xem mắt tổ chức ở khách sạn R à ?
- Cả nhà gặp nhau ở đấy.
- Này, có phải Đzyunkô Hanađzyô bị ngấ chính là ở cái khách sạn ấy không ? Bây giờ cô ta ra sao rồi ?
- Cô ta sắp được mổ. Bệnh trĩ.
- Bệnh ơi là bệnh ! - Mayumi phì cười.
- Này, chớ nói lại với ai đấy nhé. Ở bệnh viện của anh đã nhiều chuyện rầy rà lắm rồi. Có một bác sĩ trẻ đã nói lộ ra là cô ấy nạo thai.
- Papa đừng sợ, em không nói đâu. Một khi papa dặn là em không nói với ai hết đâu ! Thế ai sẽ mổ ?
- Naôê.
- A- a ! Nêmuri Kyôsiro.
- Biệt hiệu gì kỳ thế ?
- Lại bác sĩ Naôê.. hừm, ở chỗ papa việc gì cũng phải đến tay ông ấy nhỉ...
Mayumi cười phá lên, giọng cười cay độc. Nhưng Yutarô cũng cảm thấy như cất bỏ được một gánh nặng trong lòng.
Về đến nhà, Mayumi vặn nước cho đầy bồn tắm. Lúc còn ngồi trên xe cô vẫn lo phải ngồi nhà một mình buồn, nhưng bây giờ cô chỉ thấy mệt nhoài : Cô vốn không quen dậy sớm như sáng nay, vả lại cuộc dạo chơi ở suối nước nóng đã làm cho cô mệt thêm.
Thậm chí cô cũng không còn sức đi ra ngoài mua cái gì ăn, lại càng không đủ sức để tự nấu nướng, cho nên cô bèn gọi điện tới cái quán ăn gần đấy bảo đưa sushi đến.
Mayumi cởi áo quần, mở máy thu hình và nằm lên đi- văng. Khi cô ăn tối thì đêm đã xuống hẳn trên thành phố. Từ cửa sổ nhà cô ở tần tám có thể trông thấy những ngọn đèn nêông sáng chói nhấp nháy khắp thành phố như thường lệ. Đối với Mayumi cuộc sống thực sự bắt đầu khi những ngọn đèn này bắt đầu sáng lên, cho nên bóng hoàng hôn dường như tiếp cho cô những sức lực mới. Khi người ta ở tuổi hai mươi ba, chỉ cần nằm nghỉ nửa tiếng đồng hồ là bao nhiêu sự mệt mỏi đều tiêu tan.
Mayumi ngẫm nghĩ : "Đi đâu bây giờ nhỉ ?"
Cô đã ngồi xuống tấm gương trang điểm thì sực nhớ ra rằng hôm nay là ngày chủ nhật và những cửa hàng tử tế một chút đều đóng cửa. Hơn nữa đi chơi một mình chẳng có gì thú vị. Thường thường hễ biết rằng Yutarô không thể đến thăm mình vào ngày chủ nhật, Mayumi lập tức hẹn gặp một người nào đó trong các khách quen của quán cà-phê. Nói chung, những cuộc hẹn hò đó trước sau chỉ hạn chế trong một buổi đi dạo bằng xe hơi hay một chổ chơi ki, và sau đó là một bữa ăn tối ở nhà hành - Mayumi hầu như không bao giờ cho phép ai vượt qua những giới hạn của những mối quan hệ bạn bè. Khi đã trở thành người được Yutarô bao, cô càng giữ mình một cách nghiêm ngặt hơn, nhưng có lẽ không phải vì cô tha thiết với "papa", mà chỉ vì cô chưa thích ai thật sự.
Động cơ thúc đẩy Mayumi hẹn hò với những người đàn ông khác không phải là tình yêu : Chẳng qua cô thấy buồn chán khi phải ngồi một mình giữa bốn bức tường của căn nhà chật hẹp. Vào những ngày cô làm việc ở quán cà phê, thì khi xong việc có thể cùng một người nào đấy đi giải trí như vậy, về đến nhà bao giờ Mayumi cũng chuếnh choáng hơi men và đặt mình xuống là ngủ như chết.