- Cuộc đời này chẳng có thuốc chữa hối hận – Linh lắc đầu cười nhạt, dường như cô cũng đang nói cho chính bản thân mình.
Cùng lúc này, ở dưới nhà, Alex đang ngồi trên ghế ăn nem nướng một cách ngon lành. Mấy cô phục vụ xinh xắn còn xúm lại chỗ cậu nhóc, người xoa đầu, người xoa má, người lại muốn chụp ảnh cùng, đến tận khi Kiên nhắc nhở, họ mới chịu tản ra. Kiên lắc đầu không thôi, thằng nhóc này lớn lên sẽ còn đẹp trai và sát gái hơn cả bố nó mất.
Đột nhiên, Đại và Thủy đẩy cửa bước vào. Vừa trông thấy Alex đanh hai tay cầm hai miếng nem nướng, Đại ngẩn ra, sau đó quay sang nói với Thủy:
- Em lên phòng chuẩn bị tài liệu rồi mang xuống đây. Mười lăm phút nữa chúng ta đi.
Thủy đã làm việc bên Đại được sáu năm, hiện tại chính là thư ký của anh.
Thủy đi lên văn phòng làm việc rồi, Đại mới bước tới bàn mà Alex và Kiên đang ngồi. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh, Alex sáng cả mắt, nhưng miệng còn nhai nhồm nhàm nên lúng búng mãi mới nói được một câu đầy ngọng nghịu:
- Áu ào ú bẹp ai! (Cháu chào chú đẹp trai!)
- Nhóc con, nuốt đi rồi hãy nói, kẻo nghẹn! – Đại cười xoa đầu Alex.
Vừa nhìn thấy Alex là anh nghĩ tới Linh, có khi nào Linh cũng đang ở đây hay không? Hình như cô đã quay trở lại Hà Nội rồi? Nhưng cô tới đây làm gì? Đại nhanh chóng lướt qua mấy câu hỏi trong đầu, lại chợt nghe thấy Kiên lên tiếng:
- Đã xong rồi sao?
- Ừ, tôi về lấy tài liệu, chiều gặp đối tác tiếp theo luôn – Đại gật đầu, sau đó nhìn tới Alex hỏi – Nhóc, cháu tới đây với ai?
Lúc này Alex đã uống xong nước, nó mở đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn anh, dõng dạc nói:
- Mẹ xinh đẹp đưa cháu tới đây.
Quả nhiên là cô! Đại thầm nghĩ, tim lại đột nhiên đập dồn, trong lòng rối bời, nửa muốn gặp cô, nửa thì không. Anh sẽ nói gì với cô đây?
Dường như đoán được tâm tình phức tạp của Đại, Kiên cười:
- Cô ấy đang nói chuyện với Lâm.
Làm việc với Đại sáu năm nay, từ khi Đại và Linh còn làm đang ở bên nhau, làm sao Kiên không biết chuyện của hai người chứ. Anh thậm chí còn đoán được lý do sáu năm nay Đại vẫn sống độc thân, vì anh không muốn kết hôn thì ít, mà có lẽ vì Linh thì nhiều. Đại vẫn đặt cược vào một cơ may nhỏ nhoi được quay lại với cô, thế nhưng chính Đại lại không muốn thừa nhận điều đó. Kiên biết, ông chủ vô tình trong làm ăn, dày dạn trên tình trường của anh, một khi đã vướng vào lưới tình thực sự thì cũng chỉ như đứa trẻ con mà thôi.
- Ăn ngon chứ? – Đại lờ đi cái nhìn đầy ẩn ý của Kiên, lại quay vào với thằng nhóc.
- Dạ…
- Tới đây với chú nào! – Đại cười nói với nó.
Không để thằng nhóc lên tiếng đồng ý hay phản đối, Đại nhấc bổng người nó lên và đặt lên đùi mình. Kiên không nghĩ là Đại và Alex đã quen nhau từ trước thế này, rõ ràng Linh nói với anh rằng cô chưa gặp Đại từ khi về nước cơ mà? Nhưng thấy thằng nhóc và Đại thân thiện với nhau như thế, Kiên lại mừng thầm. Nếu thực sự Đại và Linh quay lại với nhau thì thằng nhóc cũng không phải một trở ngại quá lớn nữa.
- Nói xem, mấy hôm nay cháu đi chơi những đâu rồi? – Đại cúi xuống, má cọ vào mái tóc tơ của thằng nhóc, hỏi đầy quan tâm.
- Daddy đưa cháu đi trượt patin, còn mẹ cháu thì đạp xe đạp quanh hồ vào buổi sáng.
- Cháu biết đi xe đạp rồi sao? Giỏi quá!
- Hình như Như Ý chưa biết đi xe đạp phải không anh Đại? – Kiên cười – Hay anh cho con bé tới chơi với Alex và Linh, rồi học đi xe đạp luôn.
Đại vờ như không nghe thấy đề nghị của Kiên. Anh lấy khăn ướt lau dầu ăn trên hai bàn tay trắng mũm mĩm của Alex, lại nói với nó:
- Cháu có thích bơi không? Tuần sau chú cho cháu đi bơi với chị Như Ý. Nhưng Alex lại lắc đầu.
- Sao thế? Cháu không biết bơi à?
- Không được, mẹ nói tuần sau cháu phải đi học rồi, không có thời gian đi bơi với chú được – Alex nói một cách đầy người lớn khiến cả Đại và Kiên đều phải phì cười.
- Chị Như Ý cũng đi học, nhưng buổi chiều chú vẫn đưa chị ấy đi bơi mà. Cháu biết bơi chưa?
- Dạ biết.
- Giỏi quá! Ai dạy cháu bơi? – Đại nhớ là Linh bơi rất kém, chắc không phải là cô dạy con trai mình bơi rồi.
- Bác Phong ạ!
Đại cau mày. Lại là cái gã Phong nào đó! Có vẻ như người này còn thân quen với mẹ con Linh hơn cả anh tưởng tượng. Anh phải điều tra xem người này là ai.
Đúng lúc này, từ trên tầng hai có tiếng bước chân đi xuống. Cả Đại và Kiên đều ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Lâm xuống trước, theo sau là một phụ nữ trẻ mặc váy liền thân màu đen làm nước da trắng bóc của cô càng thêm nổi bật. Gương mặt không trang điểm đẹp mộc mạc, nhất là đôi mắt sáng thì không thay đổi nhiều so với sáu năm về trước.