Hà Nội với cô là duyên và cũng là phận. Cuộc sống cơ cực buộc cô phải rời bỏ nó, rồi đam mê và tình yêu lại kéo cô về đây. Dù đôi lúc bản thân cô muốn trốn chạy, nhưng cô biết, cuối cùng cô vẫn về lại nơi này.
Chiếc xe buýt màu vàng dừng lại trước mặt, cửa xe xịch mở. Linh đứng dậy, xách túi định bước lên. Bất chợt, có một bàn tay vươn tới xách lấy hai túi đồ nặng trĩu trên tay cô. Minh mỉm cười khi cô quay lại nhìn anh:
- Để anh giúp em.
Hai người bước lên xe. Thấy Minh không có ý định xuống, Linh ngạc nhiên hỏi:
- Anh không về sao? Bác không cho anh ra ngoài mà?
- Không cho thì không trốn được à? - Minh cười.
- Nhưng...
- Về quê rồi, em có lên lại không?
- Anh nghĩ thế nào? - Linh không muốn nói dối anh.
- Anh nghĩ em sẽ sớm quay lại đây thôi - Minh cười.
- Em cũng không biết được.
- Được rồi, cứ về quê chuẩn bị đi, anh sẽ về quê em một chuyến đấy - Minh nói nửa đùa nửa thật.
- Ồ, thật không? - Linh ngạc nhiên.
- Thật đó. Nghe chị Nhật Lệ nói quê em nhiều đồ ăn ngon lắm, anh muốn về đó lâu rồi.
Câu chuyện của hai người cứ thế kéo dài ra mãi. Đến khi xe dừng ở bến, Minh xuống xách đồ cho cô, tiễn cô lên tận xe khách rồi anh mới chịu quay về.
Nhung Minh đi không lâu, Linh vừa mới ngồi ấm chỗ thì một người bước lên xe. Cái dáng cao lớn của anh làm cho chiếc xe như bé lại. Anh đảo mắt rất nhanh, dừng lại ở chỗ Linh đang ngồi. Anh nhếch môi cười, túm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy.
- Anh Cường, sao anh lại ở đây? - Linh sửng sốt hỏi.
Cường không nói gì, một tay nắm lấy tay cô kéo đi, một tay vơ hết cả mấy thứ đồ cô mang theo.
- Anh Cường? Anh kéo em đi đâu vậy? - Linh cuống quýt hỏi.
- Đê anh đưa em về.
- Em đi xe khách được rồi mà - Linh tỏ vẻ phản đối.
- Từ lúc bước chân ra khỏi ngôi nhà đó, em chính thức là nhân viên của anh. Sếp nói mà nhân viên cứ cãi là sao hả? - Cường quay sang thắt dây an toàn cho cô rồi lái xe ra khỏi bến.
- Hứ, vậy anh đuổi việc em đi, em cám ơn - Linh khoanh tay quay ra ngoài.
- Tốt, anh sẽ thăng chức cho em. Thư ký nhé? Hay trợ lý giám đốc? - Cường cười đầy xấu xa.
- Không có hứng thú.
- Vậy thì cứ ngoan ngoãn cả đời này nấu ăn cho anh đi - Cường quay sang nhìn cô, dường như anh đang rất vui vẻ.
Rồi sau đó như nhớ ra, anh lại hỏi tiếp:
- Chừng nào em quay lại Hà Nội?
- Không biết.
- Không biết là sao? Hợp đồng lao động cũng kí rồi, em định trốn việc à? - Cường cau mày tỏ ý không vừa lòng.
- Ra Tết rồi tính đi.
- Được, nếu em không chịu lên làm việc là anh sẽ về bắt em lên đó... Hay là em về chào họ hàng đi, rồi lên đón Tết với anh. Hoặc mình sẽ tranh thủ thời gian nghỉ Tết, đi thăm mọi người ở bên kia một chuyến.
- Không, năm nay em sẽ ở quê - Linh lắc đầu từ chối ngay.
Chương 26: Em gái của Nhật Lệ
Một ngày đầu năm mới, không khí Tết dường như vẫn còn đọng lại trên chồi non lộc biếc, đọng lại trong làn gió xuân ấm áp, trong không khí hanh hanh trong lành của vùng quê yên ả. Con sông nhỏ như một dải lụa đào mềm mại, vài cụm lục bình êm trôi xuôi theo dòng nước trong vắt. Lúa xuân như cô gái đẹp nhất ở tuổi đôi mươi, nõn nà, mơn mởn. Những khóm tre già đong đưa nhè nhẹ trong gió, tóc xanh buông thả bên những ao hồ dọc hai bên đường làng. Mấy đứa trẻ chơi những trò chơi của trẻ con nông thôn mà những đứa bé thành phố sẽ không bao giờ biết đến; những trò chơi nhuốm màu đất, bàng bạc, nâu nâu, nồng nồng, ngai ngái của đất, của cát, của đường làng, của rơm rạ, của cỏ may bám đầy áo quần.
Con đường nhỏ nối liền từ làng chạy lên huyện men theo con sông. Một bên đường là cánh đồng lúa rộng mênh mông, kéo dài thẳng tắp. Một bên đường, ngay cạnh bờ sông là những luống cải đã trổ hoa vàng tươi. Mỗi khi có một cơn gió lớn thổi qua, từng đợt cánh hoa vàng bị cuốn theo xuống dòng nước đang lững lờ chảy, khi ấy mặt nước sông sẽ như một tấm lụa xanh lơ được dính thêm những điểm hoa vàng.
Một buổi sáng Chủ nhật giữa mùa xuân, khi người lớn bắt đầu tất bật với công việc đồng áng, trẻ con không phải tới trường nên kéo nhau ra đường nô đùa huyên náo, có một chiếc mô tô màu đen tiến vào trong làng. Tới chỗ đám trẻ con đang nô đùa, chiếc xe đỗ xịch lại. Lũ trẻ ngơ ngác đứng nhìn người trên xe từ từ bỏ mũ xuống. Đó là một thanh niên trắng trẻo, đẹp trai, toàn thân mặc bộ đồ đen, găng tay đen, giầy thể thao màu ghi, đôi mắt cũng đen và sâu thẳm. Anh chàng lấy từ trong túi ra một mẩu giấy rồi cúi đầu hỏi lũ trẻ con.