Bữa ăn trưa ngày hôm sau Quân cũng có mặt khiến Vi đoán anh chắc hẳn là một người bạn rất thân của cả gia đình. Hôm nay Vi chủ động ngồi về phía đám thanh niên để mong trốn tránh nghĩa vụ phải hầu chuyện hai bác, những câu chuyện mà cô không mấy hứng thú. Chẳng biết vô tình hay cố ý, Quân đến ngồi cạnh cô. Trong suốt bữa ăn anh hỏi Vi rất nhiều về chuyện học hành, về cuộc sống ở đây và thậm chí cả những dự định tương lai của cô nữa. Anh rất chịu khó gắp thức ăn và tiếp nước uống cho cô, làm như anh mới là chủ nhà còn cô là khách của anh vậy. Vi thấy anh cũng là người dễ chịu, hiểu biết và tinh tế. Vì vậy đến khi Vi xin phép hai bác ra về, được cả nhà hậu thuẫn, Quân xung phong làm tài xế cho cô thì Vi cũng không tiện từ chối. Quãng đường từ nhà bác cô đến nơi cô ở trọ đủ dài để Vi biết được rằng Quân là bạn rất thân của anh Minh và hai bác coi anh như con cái trong nhà, phần vì ba mẹ anh đã mất, anh không còn người thân, phần vì anh cũng đã từng làm cho quán ăn của hai bác một thời gian dài. Bây giờ thì anh đã có một cửa hàng của riêng mình, bán đồ ăn Việt kiểu fast food trong một trung tâm thương mại nhỏ. Cô cứ tấm tắc khen anh giỏi, có ý chí:
- Em cũng chỉ mong một ngày nào đó được một phần như anh là bố em mừng lắm rồi.
- Em mong có một cuộc sống ngày cắm mặt vào công việc và tối cô đơn trở về nhà một mình giống anh hay sao? - Anh cười - Còn anh lại mong được giống em, được tới trường đi học, có gia đình và người thân.
- Thì anh cứ lấy vợ đi, có khi lúc ấy anh lại ước được quay trở lại thời kỳ độc thân ấy chứ - Vi khuyên anh, làm như cô rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
- Đó, đó - Anh reo lên như được gãi đúng chỗ ngứa - Vấn đề nằm ở chỗ đó. Tìm được một người hợp với mình ở cái xứ này đâu có dễ đâu em. Xứ này lạnh quá nên cũng toàn người máu lạnh hết trơn à - Anh cười.
Cho đến khi xe đỗ trước cổng nhà Vi thì anh cũng đã xin được Vi số điện thoại để “lâu lâu nói chuyện chơi cho đỡ buồn”. Vi cảm ơn anh một lần nữa vì đã đưa cô về nhưng không mời anh vào nhà chơi. Còn anh đứng chờ cho đến khi Vi vào nhà và đóng cửa lại mới nổ máy. Chiếc xe nhẹ nhàng vọt đi, để lại đằng sau một vệt khói mỏng.
Chương 9: Love means never having to say you’re sorry
Đúng như đã hẹn, năm giờ chiều, chiếc điện thoại di động của Vi đổ chuông. Cô không cần nhìn số cũng biết là ai đã gọi đến.
- Alô, về đến nhà chưa em? Đi chơi vui không?
- Vui chứ, anh thì sao?
- Không vui chút nào cả.
- Sao vậy, mới xa em có hai ngày thôi mà? - Cô khúc khích cười.
- Ừ, nhưng cái xe của anh đột nhiên trở chứng, phải mang đi bảo dưỡng đúng hai ngày đó.
- Hả, hóa ra anh không vui chỉ vì cái xe của anh thôi à?
Đáp lại giọng điệu đe dọa của cô chỉ có tiếng cười nho nhỏ từ đầu dây bên kia. Mấy giây im lặng, rồi bất chợt cô nghe thấy một giọng dịu dàng:
-Vi, anh nhớ em… Anh đến đón em bây giờ nhé…
Vi buông máy nhưng trong lòng vẫn ngây ngất cảm giác của kẻ say. Quả thực cô đang say, say trong tình yêu đầu mới mẻ, say trong vòng tay ấm áp và che chở của anh, say trong những rung động kỳ diệu mà lần đầu tiên cô được nếm trải. Sau buổi tối không thể nào quên trong thư viện hôm đó, mối quan hệ giữa cô và anh đã biến đổi và chuyển sang giai đoạn thăng hoa mới: họ đã bước vào mê cung quyến rũ có tên gọi là tình yêu. Đó là một giai đoạn hạnh phúc trong cuộc đời Vi, khi mà tình yêu như một liều doping khiến cô luôn cảm thấy yêu đời, những cuộc hẹn hò nhờ thế cũng ngày càng lãng mạn và thú vị hơn.
Bữa tiệc Noel đầu tiên của hai người sẽ được “tổ chức” tại nhà anh. Anh bảo rút kinh nghiệm lần trước, lần này ăn ở nhà thì tha hồ nói chuyện mà không sợ ồn ào, vả lại “anh có một bất ngờ nho nhỏ dành cho em”. Bởi vậy khi lên đến tầng hai mươi đứng trước cửa phòng anh, anh yêu cầu cô nhắm mắt lại.
- Em chỉ được mở mắt ra khi anh đếm đến ba thôi nhé. Tuyệt đối không được ăn gian đấy! - Anh vừa dặn cô, vừa dắt tay cô dò dẫm vào nhà và để cô đứng chờ ở một góc.
Khi Vi “được phép” mở mắt, cô thấy anh không bật đèn, cả căn phòng tràn ngập một thứ ánh sáng dịu dàng và mờ ảo của những ngọn nến. Chiếc bàn nước ở phòng khách được biến thành bàn ăn với một tấm khăn trải bàn trắng tinh có viền ren sang trọng. Một giá đỡ nến bằng kim loại sáng choang với hai cây nến đang cháy. Ở giữa bàn là lọ hoa pha lê nhỏ xinh cắm một bông hoa hồng đang hé nở, vẫn còn đọng một vài giọt nước long lanh trên những cánh hoa dày và đỏ tươi như nhung. Một chai rượu vang đặt trên giá đỡ hình chiếc xích lô, hai cái ly pha lê, hai bộ dao dĩa và khăn ăn đặt sẵn trên bàn như đang mời mọc. Trên bức tường kính lớn, tấm rèm cửa đã được vén sang hai bên, mở ra tầm nhìn về hướng trung tâm rực rỡ ánh đèn. Vi nhìn thấy CN Tower như một ngọn hải đăng nổi bật trên nền trời đêm. Trong lúc Vi còn đang ngỡ ngàng, anh đến bên bộ dàn loa, khẽ nhấn nút. Nhạc không lời êm dịu từ chiếc đĩa CD đã được đặt sẵn trong ổ đĩa lập tức tràn ngập căn phòng, nhấn chìm Vi trong thứ âm thanh du dương của nó. Cô xúc động không nói nên lời, đôi mắt Vi ngấn nước.