Giống như người ấy...
Vì Ấn Chung Thiên đã tìm hiểu trước nên chúng tôi nhanh chóng quyết định đặt tủ và cửa kính. Thấy vẫn còn sớm, chúng tôi đi xem rèm cửa luôn. Có rất nhiều loại rèm khiến người xem hoa cả mắt, loại của Hàn Quốc thường ấm áp, loại của phương Tây rực rỡ, còn loại cổ điển thì đơn giản…
“Em thích loại nào?” Ấn Chung Thiên lại hỏi ý kiến tôi như mọi khi.
Tôi chăm chú xem một lượt, rồi chỉ vào một loại: “Ngoài màu xanh đó ra, những loại còn lại đều rất đẹp.”
“Loại này thì sao?” Anh chỉ vào một chiếc rèm màu nâu nhạt, hỏi.
Tôi đưa mắt nhìn, đó là loại rèm Ấn Chung Thiên thích, nhã nhặn, trầm tĩnh. Nhưng không hiểu sao, tôi bất giác lại nhìn sang trái. Tấm rèm màu xanh nhạt bằng chất liệu sa nhẹ khép hờ, chạm xuống đất, còn chiếc màu xanh đen rủ thẳng xuống.
Có người mở cửa bước vào, mang theo cả luồng gió nhẹ, tấm rèm sa xao động.
“Tiểu Băng?”
“Vâng!” Tôi định thần lại. “Được, rất đẹp.” “Thế thì đặt loại này nhé!” Tôi nghĩ một lúc, chỉ vào chiếc rèm cửa màu xanh, hỏi người phục vụ đứng bên: “Kiểu rèm kia có màu khác không?”
“Cô muốn màu gì?”
“Trừ màu xanh ra, màu gì cũng được...”
Người bán hàng lập tức lấy mẫu cho chúng tôi xem: “Có màu tím và màu lam, màu hồng này cũng rất đẹp.”
Những mẫu trong catalogue màu sắc rất quê mùa, kiểu cách cũng rất thường, hoàn toàn không mang lại cho người ta cảm giác ngỡ ngàng.
“Cảm ơn!” Tôi đưa trả lại tập catalogue cho người bán hàng. “Thôi, chọn kiểu màu nâu bên phải vậy.”
Trước khi rời đi, tôi ngoái lại nhìn chiếc rèm màu xanh nhạt đang khép...
Đó là loại Duy Mỹ khiến người ta phải ngỡ ngàng, giống như tấm rèm cửa trên chiếc cửa sổ luôn đóng kín ấy.
Ăn trưa xong, Ấn Chung Thiên nhận được điện thoại của người bạn làm ở tiệm áo cưới. Người bạn ấy nói có mẫu áo cưới mới, bảo chúng tôi tới đó để xem. Ngày cưới vẫn chưa định, tôi không muốn đặt áo cưới sớm như vậy, nhưng người chủ cửa hàng một mực mời chúng tôi tới xem, nói bây giờ đang là mùa vắng khách, có thể giảm cho tôi ba mươi phần trăm. Họ đã nói như vậy, chúng tôi không thể không nể mặt, đành đi tới đó.
“Cứ xem tự nhiên nhé, nếu thuê toàn bộ thì sẽ giảm giá bảy mươi phần trăm. Mức giảm tối đa ngày thường của chúng tôi là hai mươi phần trăm, nhưng đây là giá thật...”
“Chúng tôi vẫn chưa định ngày cưới, nếu đặt áo cưới bây giờ thì e rằng hơi sớm”, tôi nói.
Người chủ cửa hàng đùa với tôi: “Áo cưới không giống những thứ khác, sớm muộn gì cũng phải đặt, không lấy Chung Thiên thì cũng sẽ lấy người khác...”
Ấn Chung Thiên tức quá, đấm cho anh ta một cú, không mạnh lắm. Tôi rất ít khi thấy Ấn Chung Thiên đùa với người khác, có thể thấy quan hệ giữa anh và người chủ cửa hàng tương đối thân thiết.
“Đây là kiểu thịnh hành nhất ở Mỹ và châu Âu hiện nay.” Chủ cửa hàng chỉ vào bộ áo cưới trong tủ kính. “Đảm bảo rất hợp với cô. Nếu không tin, cô cứ thử xem.”
Ấn Chung Thiên thận trọng chạm vào bộ áo cưới: “Hay là em cứ thử xem.”
Không chờ tôi trả lời, chủ cửa hàng đẩy ngay tôi vào phòng thay đồ rồi nói với nhân viên bán hàng: “Hãy lấy bộ áo cưới đó ra để cô ấy thử.”
Kiểu áo cưới đó có cổ trễ, vạt váy xòe, chuyên viên trang điểm bảo tôi đi đôi giày cao ba phân, rồi búi mái tóc quăn dài tới thắt lưng của tôi lên, mấy sợi tóc rủ một cách tự nhiên xuống mặt.
Khi tôi bước ra khỏi phòng thay đồ, ánh mắt của Ấn Chung Thiên đổ dồn về phía tôi, không giấu được vẻ ngỡ ngàng…
Tôi xấu hổ tránh ánh mắt chăm chú, nóng rực của Ấn Chung Thiên, quay mặt ra cửa sổ. Sau buổi trưa mùa hè, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, bên ngoài, một người cao lớn mặc bộ đồ nhung màu xanh thẫm đang đứng đó. Tôi vô tình nhìn thấy, bỗng cảm thấy ngực nhói đau.
Đến khi tôi chớp mắt để xác định rằng khuôn mặt mà tôi thường mơ thấy lúc nửa đêm ấy là thực hay mơ thì người kia đã quay người bước đi, bóng lưng rất giống người ấy.
Giống quá, biết rõ không phải là anh nhưng tôi vẫn lặng lẽ bước tới bên cửa sổ, nhìn theo…
Một vẻ thâm trầm, thêm vào đó là bộ quân phục màu xanh thẫm và những ngôi sao trên cầu vai. Không cần nhìn mặt mũi, chỉ phía sau lưng thôi cũng đủ để nói lên sức hấp dẫn vô cùng của người đàn ông ấy.
Anh ta đi qua làn đường dành cho người đi bộ, ngồi vào trong chiếc xe thể thao do Nhật Bản sản xuất màu trắng. Bên cạnh xe là tấm biển ghi: Cấm đỗ xe.
Người đàn ông lên xe, khởi động máy nhưng không lái xe đi. Thời gian như ngưng lại, mọi thứ trước mắt đều trong trạng thái ngừng vận động. Ấn Chung Thiên không biết từ lúc nào đã bước tới bên tôi, nhìn theo ánh mắt tôi.
“Em đang nhìn gì vậy?” Anh nói, khẽ đặt bàn tay lên bờ vai trần của tôi, giọng nói dịu dàng hơn hẳn ngày thường.