“Gọi đài chỉ huy trung tâm.”
Tới khi âm thanh từ máy bộ đàm phát ra, mọi người mới miễn cưỡng định thần trở lại, vị đại tá mặc bộ quần áo tác chiến không quân nói vào máy bộ đàm: “Có thể bay trở về.”
“Nhận lệnh.”
Mấy chục người lính trẻ quay ra nhìn nhau, Lương Mục Trạch im lặng đứng lên, đẩy cửa đi ra, những người khác mới phản ứng lại cũng chạy theo ra. Mọi người tiến thẳng tới đường băng trên sân bay chờ chiến đấu cơ J-10 trở về.
Khi chiếc máy bay đầu tiên xuất hiện, cả đám người như trúng phải bùa mê, nhảy nhót tưng bừng vẫy tay về hướng máy bay, miệng không ngừng hô lên “oa, oa.”
Tám chiếc máy bay không tiếp đất ngay mà biểu diễn hình hoa ở phía trên sân bay như đã thương lượng trước với nhau, các kiểu biểu diễn còn phong phú hơn cả nghi lễ duyệt binh quốc khánh, tuy không có khói sương rực rỡ nhưng vẫn khiến cho mọi người phấn chấn sục sôi.
Sau khi máy bay hạ cánh, Trử Tụng vừa mới bước xuống máy bay, Triệu Kha đã chạy như bay tới với vẻ mặt đắc ý để kể công, nếu không phải lúc nãy hai bọn họ phối hợp ăn ý thì không biết chừng trong giây phút cuối cùng sẽ bị đối phương lật ngược tình thế.
Phi công máy bay chủ lực của đối phương tiến lại gần, ở ngoài đời họ đã quen biết nhau, tuy sớm đã được nghe danh của Trử Tụng, nhưng hôm nay mới được tận mắt chứng kiến thực lực của anh, quả nhiên danh tiếng “phi công hàng đầu” của Trử Tụng không phải chỉ là hư danh.
Tám người lính uy phong lẫy lừng xếp thành một hàng bước ra khỏi sân bay, những người lính trẻ sớm đã không còn giữ được bình tĩnh vội chạy tới khiêng tám người bọn họ tung lên cao.
“Mẹ, cái lưng của tôi không chịu được nữa rồi! Thả tôi xuống!” Trử Tụng tức giận lớn giọng cằn nhằn. Cứ nghĩ là bọn họ sẽ chỉ tung một hai lần cho vui là xong, ai mà ngờ rằng họ mãi mà không chịu dừng lại! Cả đám người này được nghỉ ngơi cả một buổi chiều nên tinh thần thoải mái hết cả, tám người bọn anh như vừa trở về từ chiến trường, lái máy bay tuy rằng không mấy hao tốn sức lực nhưng còn mệt hơn cả chạy việt dã năm cây số.
Lần huấn luyện chuyên môn đã kết thúc, trong thời gian 20 ngày, Trử Tụng và Lương Mục Trạch là hai người duy nhất không nói một câu nào trong tất cả mọi người. Lương Mục Trạch nhìn Trử Tụng lửa giận bùng nổ, anh rất hiếm khi khâm phục ai, tuy anh không muốn thừa nhận nhưng anh không thể không cho Trử Tụng vào danh sách những người đó.
Lương Mục Trạch đi xuyên qua đám người, đưa tay phải ra trước mặt Trử Tụng.
Trử Tụng nhếch mép cười gian xảo, tháo găng tay ra bắt tay: “Xin chào, em rể của tôi!”
“Hả?”
“Tình huống gì đây?”
“Ai là em rể?”
Câu nói của Trử Tụng giống như quả lựu đạn ném xuống mặt đất, khiến tất cả mọi người đứng đó ngạc nhiên đến đờ đẫn. Triệu Kha lại càng ngẩn người. Duyên cớ nào, sao tự dưng lại biến thành em rể? Anh vẫn còn nhớ ngày đầu tiên tới đây, Trử Tụng còn không biết ai là Lương Mục Trạch. Những ngày qua hai người họ quyết đấu với nhau, khiến tất cả mọi người đều mơ hồ cảm thấy có gì đó giữa bọn họ. Thế nhưng khi đáp án được tiết lộ, nó lại nằm ngoài sự dự đoán của tất cả mọi người.
Trử Tụng và Lương Mục Trạch đều là những thanh niên lớn lên ở Bắc Kinh, từ nhỏ đã quen nhau, nhưng sau đó vì nhập ngũ vào các doanh trại khác nhau nên không còn cơ hội gặp mặt nữa. Họ chỉ thường xuyên nghe tiếng tăm của đối phương, nhưng cứ nghĩ lại cái bản tính xấu thuở bé, họ lại cảm thấy vô cùng khinh bỉ. Năm đó Lương Mục Trạch thường thích im lặng làm chuyện xấu, còn Trử Tụng lại làm chuyện xấu một cách đường hoàng, không hề cảm thấy mình sai ở đâu, họ đã từng nắm rất rõ đối phương giở những trò gì, mặc bộ quân phục lên thì trông có vẻ ra dáng, nhưng kì thực lại luôn cảm thấy đối phương là một thằng ngốc đội lốt người.
Ai mà ngờ rằng, Lương Mục Trạch lại lấy em họ của Kiều Ưu Ưu, hai bọn họ tự nhiên “thân càng thêm thân” nhưng mối thù hằn giữa họ lại không hề vì thế mà giảm bớt, hơn nữa còn có phần tăng lên.
Trong những ngày tết, tai của Kiều Ưu Ưu hoàn toàn không được yên tĩnh, sau khi cả nhà biết cô có thai, ai cũng quan tâm hỏi han đủ điều, bà Kiều thậm chí còn yêu cầu cô chuyển về nhà ở để tiện bề chăm sóc cô. Thế nhưng một mình Kiều Ưu Ưu sống đã quen rồi nên nói kiểu gì cô cũng không đồng ý chuyển về, bà Kiều không thuyết phục được cô nên chỉ có thể dặn dò kỹ lưỡng bảo cô không được ăn linh tinh, không được chơi máy tính, lúc ngủ không được đặt điện thoại ở gần...