Nói xong, Kiều Ưu Ưu lại nghĩ, nói thêm một câu nữa: “Hay là mua thêm cho ông ấy vài chiếc máy bay đồ chơi, để ông ấy mỗi ngày đều ôm máy bay đi ngủ?”
Cho dù là 30 tết thì công việc của Kiều Ưu Ưu vẫn không thể ngừng nghỉ, cô vừa mới kết thúc kỳ nghỉ, lịch trình xếp dày đặc, muốn bỏ cũng không bỏ được. Cũng may là cô làm nghề đã nhiều năm nên chỉ cần chuẩn bị một chút là cũng không cảm thấy mệt. Chỉ là hôm nay tâm trạng cô rất tốt nên luôn bất giác mất tập trung, kịch bản cầm trong tay nửa ngày rồi mà chưa thể tổng kết và nhớ rõ.
“Này, hôm nay cậu làm sao vậy? Trông như đang bị thôi miên vậy.” Sở Hân Duyệt lại gần vỗ vào vai Kiều Ưu Ưu.
Kiều Ưu Ưu cố tỏ ra vẻ bận rộn với việc xử lý kịch bản, “có sao đâu.”
“Có mỗi mấy trang giấy thôi, nếu như trước đây thì cậu đã thuộc làu làu rồi, hôm nay tới giờ vẫn chưa làm xong, lại còn nói có sao đâu, ai mà tin được?”
“Cậu rảnh quá phải không?”
“Cũng chẳng phải, có nhiều chuyện phải làm, nhưng lại chẳng có tý tinh thần nào cả, hôm nay là 30 tết mà. Dựa vào đâu mà các cô gái khác đều được về nhà vui vẻ đón tết, còn chúng ta lại phải trực ở đây?”
“Năm nào cậu cũng trách móc, mỗi năm đều nói những lời giống hệt nhau, không thể đổi sang cách nói khác à?”
Sở Hân Duyệt gục đầu lên vai Kiều Ưu Ưu, giọng nói ảm đạm: “Hứ, chỉ trách mình chẳng có cái dũng khí đấy, nếu không thì sớm đã nghỉ việc rồi!”
Kiều Ưu Ưu trước nay chưa bao giờ nghĩ tới nghỉ việc, tuy cô cũng cảm thấy công việc này có chút biến thái, thỉnh thoảng có lúc phải thu chương trình lúc nửa đêm, không có ngày nghỉ lễ, đến tết cũng vẫn phải đi làm. Nhưng dù sao đó cũng là công việc mà chính cô đã lựa chọn năm đó, điều quan trọng là cô yêu thích nó, nếu phải từ bỏ công việc này, cô còn có thể làm gì khác? Học chuyên ngành này ra, công việc chẳng thể nào tách rời cái lĩnh vực này, nếu so với những người phải bay đi bay lại trong cả nước thì cô lại thấy công việc hiện tại cũng khá ổn.
Kiều Ưu Ưu quay liền một lúc ba chương trình, lúc cô tan ca cũng là lúc bắt đầu tối giao thừa. Cô vội vàng trở về nhà thỉnh an lão phật gia, cô cảm thấy chột dạ, nghĩ mình chắc khó tránh được một trận mắng.
Ngày tết ở Trử gia cũng chẳng có gì khác so với bình thường, cả nhà trên dưới có mỗi năm người (tính cả người giúp việc). Anh cả, anh hai, anh ba đều không có nhà, lãnh đạo lớn cũng vắng mặt, chỉ còn lại cô nhi quả mẫu ngồi ngẩn ngơ nhìn nhau, miễn cưỡng lắm mới tụ tập lại chơi mạt chược, bà Trử lại chẳng hề muốn tham gia, sau khi phát lì xì xong liền trở về phòng nghỉ sớm.
Khổ thân cho ba người vắng một, Kiều Ưu Ưu hiếm hoi lắm mới có hứng thú, liền dứt khoát kéo Trử Minh Tử và Trử Tư bắt đầu bày Trường Thành. Bên cạnh tay Kiều Ưu Ưu còn để một hộp mơ, không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý hay không mà cả buổi tối cô cứ thèm ăn chua.
“Hôm nay trong bánh chẻo có nhân gì vậy?”
Trử Minh Tử nói: “Cháu không biết.”
Trử Tư nói: “Ăn nhưng không phát hiện ra.”
Kiều Ưu Ưu nhìn hai người bên cạnh, không phải người một nhà thì cũng vào cùng một nhà, Ưu Ưu bĩu môi nói: “Bại gia chi tử!”
“Chẳng phải là chị cũng không biết sao, lại còn nói bọn em.”
Kiều Ưu Ưu nhét vào miệng một quả mơ, “đâu có? Tôi chỉ cảm thấy hơi tanh.”
Người nói vô ý, người nghe lại tưởng thật. Trử Minh Tử và Trử Tư cùng tấn công từ hai bên, mỗi người một câu, điên cuồng tấn công màng nhĩ của Kiều Ưu Ưu.
“Thím ba, có phải là thím cảm thấy buồn nôn?”
“Chị ba, chị có cảm giác buồn nôn không?”
“Chẳng trách mà cả buổi tối cứ ôm lấy hộp ô mai mơ không chịu buông!”
Tay Kiều Ưu Ưu hơi run, quả mơ vừa lấy ra chợt rơi xuống đất.
“Có cảm thấy toàn thân mệt mỏi không?”
“Có đúng là thường xuyên thấy buồn ngủ không?”
“Hai người là hai đứa trẻ hiếu kỳ à?” Cô vốn dĩ muốn tới bệnh viện kiểm tra xong mới về thông báo với cả nhà, vì que thử thai cũng chưa hẳn đã chính xác một trăm phần trăm, ngộ nhỡ tới lúc đó phát hiện ra đó chỉ là hiện tượng giả do cô quá kỳ vọng mà nên thì thực đúng là gây ra trò cười. Hơn nữa cô chỉ mới tiện thể cảm thán vài câu thôi, không thể dễ dàng đoán ra đến vậy chứ?
Trử Minh Tử không quan tâm gì nữa liền đẩy ghế chạy vào trong phòng ngủ, miệng liên tục lải nhải: “Bà nội ơi, thím ba có thai rồi, bà lại được làm bà nội một lần nữa rồi!”
“Trử Minh Tử!” Kiều Ưu Ưu muốn ngăn lại nhưng lại thấy rằng có ngăn cũng chỉ uổng công, vừa mới định xông lên thì lại quay trở lại.
Bà Trử tâm trạng đang không vui nhưng nghe xong những lời này, tay chân liền nhanh nhạy giống như cô gái hai mươi tuổi, vội vàng chạy từ trong phòng ra, mặt mày hớn hở kéo tay Kiều Ưu Ưu hỏi này hỏi nọ, lại còn trách cô không sớm nói cho bà biết. Bà còn ngay lập tức định gọi điện thoại liên hệ khám thai cho Kiều Ưu Ưu, nhưng Kiều Ưu Ưu kiên trì nói tết nhất vào bệnh viện không may mắn. Bà Trử quá phấn khởi bởi đây là đứa cháu trai ruột của bà, điều gì nên kiêng tốt nhất vẫn phải kiêng.