“Sao mà lắm lời thế? Tránh hết cả ra, không cần ăn nữa, chuẩn bị huấn luyện để đi bay!”
Trử Tụng rất nghiêm khắc, Kiều Ưu Ưu lần đầu tiên nhìn thấy Trử Tụng như vậy, lời nói vô cùng có uy lực, mấy anh lính bị mắng cho một câu liền chậm chạp tránh sang một bên để nhường đường. Trử Tụng bảo vệ Ưu Ưu “ra khỏi vòng vây”.
Cả đám người vẫn còn ngóng theo, Trử Tụng đề phòng quay lại nhìn họ, vừa có một người động đậy thôi là anh chỉ thẳng tay vào, mạnh mẽ nói: “Không được động đậy!”
Anh lính ngây người nói: “Không động đậy, tôi… gãi ngứa thôi mà.”
“Với tư cách là lãnh đạo của sư đoàn, chính trị viên đặc biệt tới gặp mặt Kiều Ưu Ưu. Chân thành cám ơn chương trình của Kiều Ưu Ưu đã mang tới một luồng sinh khí mới cho cả sư đoàn.” Chính trị viên khen nhiều khiến cô có đôi chút ngượng ngùng.
“Chính trị viên, anh đừng nói vậy, đây đều là những việc nhỏ nhặt mà tôi nên làm.”
“Thế nên còn phải cám ơn Trử Tụng vì đã cưới về sư đoàn một người vợ tốt như vậy.”
Nghe xong câu nói này, Trử Tụng lại thấy không vui, đôi mắt anh trợn tròn xoe, ôm lấy vai Kiều Ưu Ưu dõng dạc tuyên bố chủ quyền: “Vợ là của tôi!”
Chính trị viên cũng trợn mắt nhìn anh: “Tôi có nói không phải đâu!”
“Chính trị viên, sư đoàn trưởng Ngụy đâu?”
“Ồ, ông Ngụy có chút việc nên một lát nữa sẽ tới, tối nay phải tiếp đón vợ cậu chu đáo. Đi thôi!”
Kiều Ưu Ưu nghe từ “tiếp đãi” cũng hiểu là phải ăn uống, từ nhỏ điều cô ghét nhất chính là tụ tập ăn uống, cô vội vàng xua tay nói, “không cần.”
“Kiều Ưu Ưu cô cũng đừng quá căng thẳng, vùng này giáp biển, cũng không có nhà hàng nào, chỉ ăn trong nhà ăn của doanh trại thôi, chỉ có chúng ta ăn với nhau, dù sao hai người cũng phải ăn tối, nói không chừng tên tiểu tử này không muốn nấu cơm, chút nữa sẽ lừa cô tới nhà ăn, cũng như nhau cả thôi mà.”
“Vậy được ạ, cám ơn chính trị viên!”
“Đừng khách sáo!”
Trử Tụng đứng như trời trồng, nói với giọng cổ quái: “Chính trị viên, có thể cho phép đồng chí Kiều Ưu Ưu mang theo người nhà không?”
“Tên quỷ này, không cho thì cậu sẽ không đi à?”
“Thế thì không được!” Trử Tụng kéo dài giọng phản bác, nắm lấy tay Kiều Ưu Ưu không buông ra.
Trử Tụng cứ cứng đầu cứng cổ đi theo Kiều Ưu Ưu tới nhà ăn, cùng ăn với hai vị lãnh đạo lớn nhất của sư đoàn, anh hoàn toàn không có áp lực nào nhưng Ưu Ưu lại cảm thấy hơi căng thẳng. Tuy cô đã tham gia nhiều cuộc gặp gỡ quan trọng, nhưng hai vị này dù sao cũng là lãnh đạo của Trử Tụng, nhất cử nhất động của cô đều phải giữ thể diện cho Trử Tụng. Không làm khó chồng mình trước mặt người ngoài là nguyên tắc mà cô cho rằng đơn giản nhất trên cương vị của một người vợ.
Nếu so sánh thì Kiều Ưu Ưu cảm thấy chính trị viên thực sự là hiền lành dễ gần hơn, ông liên tục híp mắt cười, trên mặt còn có nếp nhăn do thời gian để lại. Sư đoàn trưởng rốt cuộc có tính cách như thế nào thì cô vẫn chưa thể nắm được, dáng vẻ của ông rất khó suy đoán. Tuy vậy, lần này sư đoàn trưởng không gây áp lực như lần trước. Trong lòng cô vẫn cứ nhớ mãi cái từ “xử phạt” cả buổi tối cô đều suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào cho thích hợp.
Chính trị viên rót thêm trà cho Kiều Ưu Ưu cười hỏi: “Ưu Ưu à, hôm nay lúc cô đang phát chương trình, tôi và ông Ngụy đều thắc mắc hai người quen nhau như thế nào vậy? Trử Tụng nhập ngũ từ hồi mười mấy tuổi, cả năm cả tháng đều ở trong quân đội, lẽ nào hai người quen nhau qua đi xem mặt?”
Kiều Ưu Ưu nhìn Trử Tụng, nháy mắt với anh, Trử Tụng hắng giọng nói: “Việc này là như thế này…”
“Không hỏi cậu.” Sư đoàn trưởng sầm mặt cắt ngang lời nói của Trử Tụng.
Kiều Ưu Ưu nuốt nước miếng, vị sư đoàn trưởng này thật là kỳ lạ.
“Hai chúng tôi từ nhỏ đã quen biết, học cùng với nhau từ cấp một lên cấp ba.”
“Ồ, hóa ra là thanh mai trúc mã à, thảo nào.”
“À!” Chính trị viên nhìn Trử Tụng: “Trong kì nghỉ của tân binh có phải cậu lén trốn về thăm Ưu Ưu không?”
Kiều Ưu Ưu nhíu mày nhìn Trử Tụng, giả bộ cười giống như đang đợi Trử Tụng thẳng thắn nói ra sự thật. Cô không hề gặp anh trong khoảng thời gian đó, ai mà biết được rằng khi đó anh trốn về để gặp ai.
“Híc” Trử Tụng ngồi tránh sang một bên.
Vì muốn giữ cho Trử Tụng một lối thoát nên Kiều Ưu Ưu làm ra vẻ ngượng ngùng, xấu hổ gật nhẹ đầu. Chính trị viên cười to lên. Trử Tụng ngẩn ngơ nhìn điệu bộ của Kiều Ưu Ưu lúc này, từ trước tới nay cô chưa từng như vậy… rất hiểu lòng người.
“Có người bạn gái tốt như thế này, sao cậu nỡ đi đóng quân xa đến vậy?”
Kiều Ưu Ưu thầm nghĩ: “Còn không phải để tránh “nợ” sao? Tả Khiên băng kín đầu, nghiến răng nghiến lợi nói cả đời này sẽ không đội trời chung với Trử Tụng, gặp lần nào đánh lần đó, đánh một lần cho tàn phế luôn thì càng tốt.”