Trử Tụng không từ chối, Kiều Ưu Ưu nhìn hai người con gái đẹp nhất ở thời đó. Mạc Ngôn, Kim Tương Ngọc như hai đóa hoa rực rỡ “Thế gian không kể tình con gái, con gái tiếc rằng tình thêm sâu.”
Khi Mạc Ngôn đỡ nhát kiếm đang hướng tới Hoài An, cuối cùng Mạc Ngôn bị cát vàng chôn vùi nơi sa mạc, cô lại một lần nữa lau nước mắt lên vai Trử Tụng.
Kiều Ưu Ưu nhìn Trử Tụng và nói: “Anh không giận nữa chứ?”
“Đi ngủ thôi!”
“Vẫn giận à? Em đã xem cùng với anh gần một tiếng bộ phim không tiếng này rồi mà anh vẫn không cảm động sao?”
“Vì sao phải cảm động? Có phải em diễn đâu? Hơn nữa, người cảm động là em!” Trử Tụng sờ lên vai mình, vẫn còn cảm giác ướt ở đó.
Kiều Ưu Ưu dụi mắt: “Thế anh nói xem phải làm thế nào?”
Trử Tụng tắt ti vi, đứng lên nói: “Hát một bài cho anh nghe đi. Anh muốn nghe bài “Cô bé lọ lem.”
Chương 29:
“Hát đi!” Trử Tụng nằm xuống giường rồi tìm một vị trí dễ chịu nhất, mắt hơi híp lại, vừa có thể nhìn thấy dáng vẻ của cô vừa có thể nghe thấy giọng hát.
“Em không nhớ lời bài hát.”
Trử Tụng với chiếc ipad ở đầu giường rồi tìm lời bài hát cho cô, đưa lên trước mặt cô, “đừng nói với anh là em không nhớ giai điệu.”
Kiều Ưu Ưu cầm chiếc ipad nhìn lời bài hát, hoàn toàn không hiểu vì sao lại phải hát bài “Cô bé lọ lem”.
“Đây chẳng phải là nam hát sao? Bài này nên để anh hát cho em nghe mới phải! Vì sao lại bắt em hát?”
“Thế cuối cùng là em có hát hay không?” Trử Tụng nheo mày.
“Hát cũng được thôi, nhưng em hát xong thì anh cũng phải hát tặng em một bài, nếu không thì em thiệt quá! Một đổi một, công bằng hợp lý, ai cũng bằng ai.”
Dù Trử Tụng có đồng ý hát hay không thì Kiều Ưu Ưu vẫn nói như vậy trước, nếu anh không thuận theo ý cô thì cô sẽ có rất nhiều cách khiến anh tức giận và khó chịu.
“Làm gì thế, còn không mau hát đi?”
Ngón tay Kiều Ưu Ưu không ngừng lướt trên màn hình, không thèm trả lời anh. Một lúc lâu sau, khóe miệng cô chợt cười: “Bài này đi. Chút nữa anh hát bài này cho em nghe.”
Kiều Ưu Ưu không để cho Trử Tụng có cơ hội mở miệng, cô tìm một đoạn nhạc đi kèm, hắng giọng, nghe theo điệu nhạc để tìm cảm xúc. Năm đó bài hát này vô cùng nổi tiếng, giọng hát của Trịnh Quân rất tự nhiên, từng câu từng từ dường như có thể làm tan chảy nơi yếu đuối nhất trong trái tim.
Mùa xuân của một năm nào đó, Trử Tụng lần đầu tiên nghe thấy Kiều Ưu Ưu hát bài “Cô bé lọ lem” hòa vào giai điệu êm ru của tiếng đàn ghita (âm thanh làm lay động lòng người.) Cô hát bài hát này rất ngọt ngào, khóe môi luôn nở một nụ cười còn có cái má lúm đồng tiền nhỏ, Trử Tụng hoàn toàn bị cô mê hoặc.
Chính vào thời khắc đó, không phải là mùa xuân cũng không phải là tia nắng, càng không phải là tiếng đệm đàn ghita, chỉ có một đoạn nhạc đệm sơ sài, cả căn phòng chỉ có một ngọn đèn nhỏ ấm áp. Giọng hát của Kiều Ưu Ưu hòa vào điệu nhạc chầm chậm, nhẹ nhàng đi thẳng vào trái tim Trử Tụng, nhưng lại va chạm mạnh mẽ vào tế bào thần kinh của anh.
“Em đã từng nhẫn nại, em đã chờ đợi như vậy, có lẽ sẽ tiếp tục đợi anh trở về, có lẽ tiếp tục đợi anh trở về, có lẽ tiếp tục đợi anh trở về.” Kiều Ưu Ưu nhìn Trử Tụng, giọng hát dịu dàng, ngọt ngào truyền tới từng câu từng câu hát nhẹ nhàng, “có lẽ tiếp tục đợi anh trở về.”
Trử Tụng kéo lấy tay cô nắm thật chặt. Anh hạ giọng nói khẽ: “Anh tiếp tục đợi em trở về.”
“Em hát xong rồi!” Kiều Ưu Ưu dõng dạc tuyên bố, hoàn toàn mất đi sự dịu dàng khi hát lúc nãy.
“Ừ!”
Kiều Ưu Ưu vẫy tay, cười rạng rỡ: “Lại đây, hát bài này góp vui nào. Nhớ là phải hát kèm theo cả cảm xúc, cần lên giọng chỗ nào thì phải lên giọng, cần thấp giọng chỗ nào thì phải hạ thấp giọng, tình cảm thì nhất định phải dạt dào.”
Trử Tụng có phần ảo não nhìn lên màn hình với bốn chữ tiêu đề chói mắt, lại còn phải kèm theo cảm xúc.
“Đừng có đơ người ra thế, nhanh lên đi, ngồi hát không tạo được cảm xúc đâu, lại đây!”
“Không có dụng cụ.” Trử Tụng nói.
“Dụng cụ gì?”
“Đàn ghita.”
Trử Tụng thở dài: “Được thôi, hôm nay biểu diễn cho em xem, miễn phí, không phải trả tiền.” Trử Tụng đứng ở bên giường, anh mặc chiếc quần màu xanh lam tới ngang eo, phần trên thì cởi trần để lộ làn da rám nắng, dưới ánh đèn mờ tỏa ra ánh sáng mờ ảo anh cúi đầu nheo mắt nhìn cô, trông vừa gợi cảm vừa quyến rũ, Kiều Ưu Ưu không kìm nén được phải nuốt nước miếng.
“Mở nhạc!”
Kiều Ưu Ưu mở nhạc đệm, giơ ngón tay đếm ngược giúp anh, nhưng lại bị Trử Tụng kéo lại làm mic giơ lên trước miệng anh. Kiều Ưu Ưu cứ giơ cánh tay lên như vậy, ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ ngốc nghếch.