Trử Tụng khó chịu xoa đầu, chủ đề này không thể tiếp tục được nữa, nếu không đêm nay anh sẽ khó sống lắm. Nỗi sầu tương tư như ăn sâu vào tim. Chắc anh phải mất một thời gian dài nữa mới có thể quen với ngày tháng không có Ưu Ưu.
Chương 37:
Kiều Ưu Ưu vốn thù rất dai, món nợ với Khâu Mân Văn không thể bỏ qua, phải cho anh ta biết rằng, con người làm việc gì cùng bị ông trời soi xét, sớm muộn gì cũng có báo ứng.
Trì Lâm luôn muốn tránh mặt Kiều Ưu Ưu, gọi điện thoại thì luôn nói mình rất bận không có thời gian, đến bệnh viện tìm thì cô ấy cũng bảo rất bận. Chắc chắn là cô ấy vẫn còn giận, Kiều Ưu Ưu cũng không muốn ép nên đành đợi đến khi nào Trì Lâm bớt giận và tha thứ cho cô.
Mỗi tháng gần đến một ngày cố định nào đó, cái cần tới lại chẳng thấy đâu, Kiều Ưu Ưu vẫn không dám chắc nhưng cô vẫn ngoan ngoãn vứt bỏ đôi giày cao gót và thay bằng đôi giày bệt, đề phòng ngộ nhỡ… Đồng nghiệp nhìn thấy Kiều Ưu Ưu thấp hơn ngày thường một chút, người đàn bà thường xuyên đi giày cao gót nay lại đi giày bệt suốt cả tuần cho nên không ai là không cảm thấy kinh ngạc. Kiều Ưu Ưu lại tỏ vẻ mặt chẳng quan tâm nói: “Giày cao gót đi nhiều nên chán rồi.”
Kiều Ưu Ưu làm việc được một tuần thì cũng dần quen với lịch trình công việc, chỉ là trước đây buổi tối cô thường rất dễ ngủ nhưng bây giờ lại thấy hơi khó khăn, Trử Tụng liên tục quấy quả là lí do thứ nhất; lí do thứ hai cũng không thoát khỏi anh, khó khăn lắm mới thuyết phục được anh ngắt điện thoại, nhưng cô lại vì vài câu nói của anh mà trằn trọc khó ngủ cả đêm. Kiều Ưu Ưu cảm nhận sâu sắc quầng thâm dưới mắt mình càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa nếu có em bé, ngủ không đủ giấc cũng là điều đại kị. Tuy nhiên cô cũng không muốn vì điều này mà từ chối nhận điện thoại từ anh, vì thế cô vô cùng bối rối.
Trước khi tan làm, cô lại gặp Tống Tử Đồng, cô chưa gặp lại anh ta từ khi quay trở lại làm việc sau kỳ nghỉ, nghe nói anh ta đi công tác. Kiều Ưu Ưu chào hỏi anh ta với tư cách là cấp dưới, nhưng anh ta lại ngăn cô lại, hỏi cô kì nghỉ vừa rồi đã đi đâu chơi.
Kiều Ưu Ưu chẳng mấy khi cười rạng rỡ như vậy trước mặt anh ta, khuôn mặt dịu dàng của người phụ nữ hạnh phúc, “đi thăm chồng em nên rất vui.”
“Vui là tốt rồi.” Tống Tử Đồng cười nhạt.
Kiều Ưu Ưu chợt cảm thấy, năm đó Tống Tử Đồng đã nói đúng, cô hoàn toàn không thích anh ta, chỉ coi anh ta là một mục tiêu để phấn đấu. Thích thực sự không phải là như vậy, không phải là liều mạng đuổi theo từng bước chân anh mà là cảm thấy vui sướng vì sự ưu tú của anh, cam tâm tình nguyện đứng đằng sau ủng hộ anh. Tuy về mặt tình cảm không có sự chung bước, khi anh thích cô thì cô lại không dành tình cảm cho anh, nhưng anh vẫn chưa bao giờ buông tay cô ra, chứ không phải giống như tình cảm của cô dành cho Tống Tử Đồng, chỉ trong hai năm, tất cả những tình cảm khi đó, thậm chí là một chút tình yêu cũng không còn gì.
“Sư huynh!”
Tống Tử Đồng đã rời đi, nhưng Kiều Ưu Ưu không gọi anh ta là lãnh đạo, cũng chẳng phải là anh Tống mà gọi anh là sư huynh giống như năm đó cô đã gọi. Tống Tử Đồng quay đầu lại lạ lẫm nhìn cô, nhìn thấy trong mắt Kiều Ưu Ưu lấp lánh như những giọt nước.
“Cám ơn anh, sư huynh.” Kiều Ưu Ưu cười một cách chân thành, nụ cười từ trái tim. Cám ơn anh năm đó đã từ chối em, như vậy em mới có cơ hội vô tình kết hôn với Trử Tụng, mới có cơ hội được ở bên cạnh người em yêu thực sự.
Sau khi làm rõ ràng về mặt tình cảm, Kiều Ưu Ưu cảm thấy bước chân mình trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lại đúng vào lúc tan ca nên tâm trạng của cô lại càng vui vẻ. Vì sao cô càng ngày càng dựa dẫm vào anh? Vì sao khi biết anh nhận được huân chương hạng nhất cô lại cảm thấy đau lòng đến vậy? Vì sao chỉ vì mấy câu nói của Đại Tiểu Kha mà cô lại giận sôi người? Vì sao cô không muốn rời đi? Vì sao sau khi quay về lại có cảm giác mất ngủ vì nhớ nhung? Lí do rất đơn giản, thế nhưng Kiều Ưu Ưu lại luôn nhắm mắt làm ngơ. Vì cái gì? Lẽ nào không phải thích mà là yêu sao?
“Đồ ngốc!” Kiều Ưu Ưu không nhịn được cốc một cái vào đầu mình.
Ngồi vào trong xe, Kiều Ưu Ưu đặt tay lên trên bụng mình, lần đầu tiên cô bắt đầu hy vọng ở trong đó có một bé con, nếu là con gái thì tốt nhất.
Chiếc xe dần lướt ra khỏi Đài Truyền hình, Trì Lâm đứng ở ngoài cửa lớn, gió đang thổi mạnh. Kiều Ưu Ưu dừng xe chạy qua đó rồi nhét Trì Lâm vào trong xe, chỉnh tăng nhiệt độ rồi không nhịn được la mắng cô: “Trời mùa đông mà lại đứng đây hít gió lạnh, cậu có bệnh gì à?”
“Ưu Ưu, mình xin lỗi.”
Kiều Ưu Ưu run lẩy bẩy, suýt chút nữa đâm vào xe đằng trước.
“Mấy ngày qua mình tránh không gặp cậu, thực ra mình đã nghĩ rất nhiều, thể diện của mình thực ra có quan trọng đến thế không? Nghĩ tới nếu không phải do cậu quan tâm đến mình thì cậu có làm những chuyện như vậy không? Tuy lúc đó sau khi biết mình đã hơi tức giận vì cậu không giữ thể diện cho mình, nhưng sau khi bình tĩnh hơn mình lại cảm thấy cậu đã làm rất đúng.”