Duy Khang nói: “Đều là người quen cả, mọi người đừng tỏ ra khách sáo nhé. Hôm nay cô ấy là khách mời danh dự của tôi.” Anh giới thiệu: “Chắc em chưa biết. Đây là Khương Nam và Tiêu Vũ Bội.”
Vũ Bội mỉm cười. “Sao anh nghĩ chúng em không biết nhau nhỉ? Phải không Lệ Na? Lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ?”
Na cũng nhận ra cô chủ tiệm salon tóc – nơi chốn yêu thích một thời của mình. “Chào chị!...” Cô nhỏ nhẹ chào mọi người.
“Đương nhiên là tôi cũng biết cô ấy nữa chứ.” Nam liếc ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Uy.
Cô chủ làm tóc vui vẻ mới: “Hôm nào qua chỗ tôi nhé! Tôi có mấy mẫu mới khá đẹp.”
Diễm nhân cơ hội hạ thấp Lệ Na. “Nhưng phải miễn phí mới được đó.” Cô ả cười khẩy vẻ khinh khỉnh.
Vĩnh Uy đế thêm, cũng bật lên giọng mai mỉa: “Không sao. Chẳng phải có mảnh PVC mạ79 bên cạnh rồi sao.”
79 PVC là chất liệu chuyên dụng để làm các loại thẻ VIP, member... thường những loại thẻ cao cấp được mạ vàng hay chất kiệu quý hơn. Ở đây Vĩnh Uy ám chỉ Duy Khang là cái thẻ tài khoản giá trị lớn xài không hết cho Lệ Na.
Lệ Na hơi tái đi khi nghe lời nói đó của anh.
Chừng như chưa muốn buông tha cho cô, Kiều Diễm tiếp tục bới móc: “Xin lỗi nhé! Việc hôm trước ra chỉ là hiểu lầm thôi. Cô thật có phước khi được anh Khang quan tâm như vậy. Có điều tôi không hiểu vì sao mà...” cô ta bật cười cay độc đến nhói tim. “À thôi. Con trai cô đã khỏe chưa?”
“Cảm ơn chị! Cháu đỡ rồi.”
“Tôi thực vẫn chưa biết cô đã ly hôn hay chồng cô đã qua đời?... Xin lỗi nếu như tôi chạm đến nỗi đau của cô!” Diễm không hề nể nang Duy Khang chút nào mà chỉ chăm chăm muốn làm nhục Lệ Na, vừa liếc bằng ánh mắt cười cợt vừa chú ý thái độ của Uy.
Mọi người không ngờ Diễm lại thẳng thừng như vậy. Hai người bạn kia thấy hơi ái ngại cho Na.
Duy Khang tức giận chỉ trích Kiều Diễm: “Em thôi tỏ ra thô lỗ được rồi đó. Chuyện riêng của cô ấy không khiến em bận tâm.”
Na lặng thinh trong sự bức ngạt, cảm giác bị khinh thường ghét bỏ vì trót mang lỗi lầm... đã dần trở nên dễ chịu đựng theo năm tháng, cô đều gạt bỏ tất cả với mong muốn sống thật tốt. Nhưng đây là lần đầu tiên cô phải tiếp nhận điều đó trước mặt anh ta, cô không muốn thấy ánh mắt coi thường hay thương hại từ người đàn ông này, bởi anh chính là nguyên nhân của tất cả. Nguyên nhân khiến cô phải đớn đau, tủi nhục như ngày nay...
Và chẳng buồn thanh minh rằng giữa cô và Duy Khang chỉ là bạn, cô coi anh ấy như người anh trai, một người mà cô nể trọng và biết ơn - Để làm gì khi mà người cô hoài vọng theo năm tháng đang sánh vai cùng người phụ nữ của cuộc đời anh ấy, để làm gì khi mong muốn níu kéo chút thương tàn để rồi nhận lại cho mình chỉ là nỗi vô vọng, tổn thương sâu sắc hơn - Na thẫn thờ để Duy Khang kéo tay mình đi, trước khi bỏ lại câu trả lời phủ định cho cả hai, cô để nỗi ưu tư ngập trong gió buốt thoảng qua.
Còn lại bốn người, lúc ấy Vĩnh Uy mới trầm giọng nói với Kiều Diễm: “Đừng tự hạ thấp bản thân mình như thế nữa!”
Lầu thấp lưng chừng, ngồi xung quanh bộ trường kỷ tiếp khách nệm lông là những nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh và vài vị quan chức to. Họ đàm đạo trong không gian trầm lắng lịch sự, đôi khi là những câu chuyện thời cuộc, thảng hoặc lại xen ngang những chuyện công việc đầy ý nhị.
Ông Cao Vĩnh Thụy đặt hờ một tay ngang thành trường kỷ, tay còn lại xoay nhẹ ly rượu trên những đầu ngón tay. Ở ông toát lên vẻ tĩnh tại, an nhiên vượt lên so với những người đồng trang kế bên. Chỉ từ ánh mắt thấu hiểu sự đời, đến phong thái uy nghiêm đĩnh đạc cũng đủ khiến người đối diện ông phải nể phục và khép nép bội phần.
Nơi ông ngồi ngay gần lan can bằng đá chạm trổ cầu kì, có thể nhìn xuống hành lang bên dưới. Trong một lần đưa mắt nhìn mông lung xuống khoảng không bên dưới ấy, ông thấy một bóng hồng áo xanh lọt vào tầm mắt chỗ khúc ngoặt phía xa. Ông sững người trong giây lát, hình bóng của dĩ vãng ùa về từ tận đáy sâu con tim, lan nhanh và khỏa lấp hiện tại. Ông Thụy chỉ tỉnh lại khi người ấy đã khuất mắt, không còn nhìn rõ mái tóc lượn sóng bay theo nhịp bước và khuôn mặt nhìn nghiêng trông xa đó.
Ông vội bật dậy, ném lại vài câu cáo lỗi rồi chạy theo hướng đi của cô gái đó. Nhưng đến khúc ngoặt hành lang và nhìn khắp các lối đi kế bên đều không thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa.
Khi quay lại hỏi thăm vị chủ nhà, ông ta nói đúng là con trai ông ta có đưa về một người khách là cô gái khá trẻ giống như miêu tả của ông.
Ông Thụy đành gạt đi những tâm tư rối bời và nén lại nỗi niềm riêng vào ngăn tim khóa kín, người ấy không thể là cô gái đôi mươi nữa. Có lẽ chỉ là ảo giác ngờ ngợ khi thấy cô ta hao hao giống người cũ. Vả lại nhìn từ xa như vậy cũng không có điều gì là chắc chắn cả.