Mười giờ trưa ngày thứ Tư.
Có một nhân viên của cửa hàng hoa ôm một bó hồng môn to tướng bước vào ban Quảng cáo và chỉ đích danh Phạm Tiểu Đa ra nhận hoa.
A Phương và A Tuệ chạy ra còn nhanh hơn cả Tiểu Đa, một lát sau bê bó hoa về phòng. Hai người túm lấy Tiểu Đa, bàn tán: “Không biết có phải là anh chàng đẹp trai hôm đó không? Không lẽ lại quê mùa đến thế? Có ai lại tặng cả một bó hồng môn như thế bao giờ, trông cứ như hoa nhựa ấy. Thô hết mức”.
Tiểu Đa nhìn thấy cũng cười, đám hoa hồng môn này bó lại trông xấu thật. Cô nghĩ thầm, không biết có phải là của Thần Quang không, cố tình tặng loại hoa này để trả thù? Nhưng nghĩ một lúc lại thấy không phải vậy, chẳng phải đã hẹn cuối tuần rồi còn gì?
A Phương lấy ra một tấm thiếp từ trong đám hoa: “Vui vẻ nhé Đa Đa! Ai nhỉ? Sao lại cụt ngủn thế!”.
Phạm Tiểu Đa chợt thấy đầu nhói đau, Lý Hoan! Một lát sau thì cậu gọi đến, nói với cô bằng giọng đầy tình ý: “Thô thì đúng là thô thật, nhưng tôi cam đoan cô sẽ cười khi nhìn thấy nó, và sẽ vui vẻ nhiều nhiều[1]”.
[1] Vui vẻ nhiều nhiều: Âm Hán Việt của nó là Hoan Lạc Đa Đa, đây là cách chơi chữ của Lý Hoan. Tên của Lý Hoan và Tiểu Đa ghép lại thành: Hoan Lạc Đa Đa.
Tiểu Đa nghe mà muốn buồn nôn.
Mười giờ trưa ngày thứ Năm.
Nhân viên của hàng hoa lại ôm đến một bó bách hợp thơm ngát, và cũng lại mời đích danh Phạm Tiểu Đa ra nhận hoa.
Giữa bó bách hợp cài một tấm thiếp, lời lẽ thẳng thắn hơn hôm trước: “Tôi cảm thấy loài hoa này làm tôn ngoại hình của cô lên, thơm và thuần khiết. Có thích không?”.
Một lát sau cậu lại gọi điện đến: “Tiểu Đa, ngửi thử xem có đúng là bách hợp thơm không?”.
Phạm Tiểu Đa “ừ” một tiếng. Ở đầu dây bên kia, Lý Hoan nói bằng giọng phấn chấn: “Thơm rồi à? Được lắm, quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước rồi”.
Khi Tiểu Đa hiểu ra, cô tức đến phát run lên.
Mười giờ trưa thứ sáu.
Một bó uất kim hương được mang đến. Phạm Tiểu Đa không thèm để ý.
Khi chuông điện thoại vang lên, cô tắt máy.
Một lát sau, điện thoại ở phòng làm việc vang lên, Tiểu Đa mới nhấc máy. Ở đầu dây bên kia, Lý Hoan lên tiếng xin lỗi: “Phạm Tiểu Đa, đến cả đùa mà cô cũng không biết sao? Hôm nay tôi tặng uất kim hương, tuy màu tím của nó có vẻ hơi trầm, tôi thấy rất tò mò, nếu cô không giả làm cô gái ngoan ngoãn nữa và bộc lộ rõ bản tính của mình thì tôi sẽ không theo đuổi cô nữa”.
Phạm Tiểu Đa không nói được câu gì.
Mười giờ sáng ngày thứ Bảy.
Lý Hoan đích thân ôm hoa bước vào ban Quảng cáo, nhìn thấy ai cũng chào. Anh Nghiêm nhìn thấy Lý Hoan liền cười và nói: “Lý Hoan, đến làm quảng cáo cần gì phải mang hoa”.
Lý Hoan cười hì hì, đáp: “Nhưng tôi mang hoa tặng bạn gái chắc là được chứ?”.
“Người trong ban Quảng cáo của tôi ư? Cậu được đấy, chỉ làm quảng cáo có một lần mà đã yêu được à? Là ai vậy?”
“Phạm Tiểu Đa, tôi gặp người nhà của cô ấy rồi. Nhà cô ấy nhiều quy định lắm. Hôm nay thứ Bảy, mọi người đang chờ cô ấy về để ăn cơm”.
Tiếng hai người nói chuyện mỗi lúc một to. A Tuệ và A Phương nghe thấy, ngạc nhiên hỏi Tiểu Đa: “Cậu và anh ta hẹn hò rồi à? Lần trước chẳng phải là cậu không thèm để ý đến anh ta sao?”.
Phạm Tiểu Đa thấy đau đầu, vội đính chính: “Đấy là do các anh mình giới thiệu, chứ mình đâu có nói là mình đồng ý”. Nói xong, đóng cửa phòng máy lại, sợ Lý Hoan vào rồi tìm cách không chịu ra.
Trong lòng Tiểu Đa vô cùng tức giận, cái gã Lý Hoan này cố tình cho thiên hạ biết chuyện đây mà.
A Phương bắt đầu thấy lo lắng: “Tuần trước chúng ta đã hẹn là tối nay sẽ cùng đi, Tiểu Đa, liệu cậu có đi được không?”.
Phạm Tiểu Đa cắn môi, nói: “Đi chứ, sao lại không đi? Tớ sẽ cắt đuôi gã Lý Hoan này và đi”.
Đang đau đều để tìm cách thì anh Cả gọi điện tới: “Tiểu Đa, tối nay em và Lý Hoan cùng về ăn cơm nhé”.
Không còn cách nào khác, Tiểu Đa đành nói với anh: “Anh, em không thích cái anh chàng Lý Hoan đó, em không muốn cùng anh ta về ăn cơm đâu”.
Lần này thì Phạm Triết Thiên không chiều theo ý Tiểu Đa: “Lý Hoan rất được, tiếp xúc dần dần sẽ có tình cảm thôi. Nghe nói ngày nào cậu ấy cũng tặng hoa cho em? Tên tiểu tử này trông thế mà rất chu đáo. Nghe lời anh đi, tối cùng về ăn cơm nhé”.
Tiểu Đa không nói câu gì. Phạm Triết Thiên hiểu rằng Tiểu Đa bắt đầu giở thói bướng bỉnh, nên vội vàng sửa: “Hôm nay là sinh nhật chị dâu em, em quên mất à? Nhanh lên nhé”.
Lúc đó Tiểu Đa mới nhớ ra. Cầm túi lên, hẹn giờ với A Phương và A Tuệ xong, bèn đi ra ngoài.
Lên xe rồi, Tiểu Đa vẫn vênh mặt lên không nói năng gì. Lý Hoan lại độc diễn như thường lệ, chẳng cần biết Tiểu Đa có nghe hay không.
Vào đến cửa, Lý Hoan đưa một hộp quà cho chị dâu: “Đây là quà của em và Tiểu Đa tặng chị”.