- Mày nói thiệt hả Phương? Cái nhà đó có người à? - Thằng Hiển tưởng chừng không tin nổi trong căn nhà rộng thình lình đó cũng có người sống mà nó lại không hay tí gì hết.
- Không tin mày đến đó coi, tao gạt mày làm gì. - Việt Phương bực bội đáp, cô bé với tay bóc quả chuối vừa hái được từ trong vườn nhà má thằng Nam nhai ngấu nghiến trút bỏ bực bội trong lòng qua từng vết cắn.
- Vậy là do thằng đó đuổi mày ra khỏi nhà nên mới khiến mày bị một trận đòn oan mạng hả? - Thằng Hải xen vào hỏi.
- Ừ! - Việt Phương gật đầu, ánh mắt có chút tức giận khi nhớ đến trận đòn và ánh mắt buồn rầu, giận dữ của mẹ.
- Vậy là dù kế hoạch của thằng Bảo thất bại nhưng mày vẫn được ở lại đây với tụi tao, vậy cũng mừng rồi! - Thằng Nam cười hề hề gãi đầu biểu thị sự vui mừng của nó.
- Mừng cái gì mà mừng, tụi bây không thấy má con Phương từ nó luôn rồi hả? Ở đó mà vui mừng, tụi bây đúng là một bọn đầu đất mà! - Con Thắm vỗ đầu thằng Nam mắng một hồi.
- Ờ hen! - Thằng Nam lại gãi gãi đầu nhăn mặt nói.
- Mày có buồn không hả Phương? - Con Thắm ngồi xuống bên cạnh Việt Phương đưa mắt thương xót đứa bạn nối khố hỏi.
- Không buồn! - Việt Phương dứt khoát đáp, nhưng ánh mắt cô bé sầm lại, như có một màn đen che phủ đôi mắt vốn long lanh trong sáng.
Tụi bạn cũng biết vậy nên lặng lẽ thở dài. Thằng Bảo nãy giờ im lặng, mới bắt đầu lên tiếng nói:
- Tất cả đều tại cái thằng đó. Kế hoạch của tao rất tốt nếu như thằng đó không xuất hiện. - Thằng Bảo khẳng định chắc nịch. - Bởi vì con Phương mới bỏ nhà đi có một đêm thôi, chưa đủ cho má nó thấy tầm quan trọng khi mất nó, cho nên má con Phương mới giận dỗi bỏ đi lên thành phố như thế. Nếu như con Phương tiếp tục chốn thêm một ngày, lúc đó má của nó sẽ thấy nó rất quan trọng. Khi gặp nhau chẳng những không đánh nó mà còn yêu thương nó nhiều hơn nữa.
- Nói tóm lại là do thằng khốn ở cái nhà lầu kia nên con Phương mới chịu một trận đòn oan ức kia đúng không? - Thằng Hải nghiến răng đập mạnh tay trái vào tay phải mình, ánh mắt hừng hừng tức giận.
- Chứ còn ai trồng khoai đất này nữa. - Thằng Nam gật gù đáp.
- Vậy thì phải trừng trị cho thằng này một trận thì mới hả giận! - Thằng Nam quăng mạnh cái vỏ chuối mà nó vừa ăn xong ra thật xa.
Cả đám nhóc không ai nói ai, đồng loạt đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn Việt Phương chờ đợi chỉ thị. Việt Phương trước ánh mắt của đám trẻ chỉ gật một cái thật mạnh, rồi cả đám cùng nhìn nhau phá ra cười sặc sụa. Cái gì chứ việc phá người là sở trường của đám nhóc quê tụi nó mà.
Thiên Phong vùi mình trong nhà không bước chân ra ngoài, thế giới của cậu bé là những nét vẽ đầy màu sắc. Thiên Phong dùng ngòi vẽ của mình làm cho ngày tháng vô vị từng giây, từng giờ, từng phút trôi qua nhanh chóng. Thế giới trong mắt cậu là không gian bên ngoài cánh cửa sổ của các phòng. Từ trên lầu nhìn xuống, trải ra trước mắt cậu là một cánh đồng thẳng tắp xanh rì đang mùa cày cấy lúa. Từng ngọn gió thổi nhẹ qua, khiến những cây mạ non xanh rì giống như những cơn sóng nhỏ lăn tăn thật đẹp và bình yên đến kì diệu. Từng cánh chim bay là đà trên ngọn lúc tìm những chú chim sâu đang ẩn nấp. Tâm hồn của Thiên Phong bỗng chốc thấy bình yên khi nhìn cảnh vật thơ mộng của đồng quê.
Tiếng chuông cửa vang lên làm gián đoạn giây phút cảm nhận sự yên bình. Cậu có chút ngạc nhiên không biết ai đến nhà mình; bởi vì chị Nga có chìa khóa, chị ấy ít khi bấm chuông gọi cửa lắm. Nghi ngại một chút nhưng Thiên Phong vẫn đi đến mở cửa.
Một thằng nhóc đen nhẻm, mái tóc cháy nắng, gương mặt gầy gò đầy tàn nhang đứng trước mặt cậu; tay cầm hộp bánh lớn bằng thiếc tròn. Cậu bé nhìn thấy Thiên Phong thì nhoẻn miệng cười hiền lành chìa trước mặt Thiên Phong hộp bánh trên tay mình, rồi bảo:
- Mẹ em bảo đem biếu anh hộp bánh này.
Thiên Phong hơi ngạc nhiên, vì sao lại tặng bánh cho mình. Thấy thằng bé cứ chìa hộp bánh muốn mình nhận, cậu bé lưỡng lự cầm lấy rồi nhìn thằng nhóc kia định hỏi thêm chuyện. Nhưng thằng nhóc đã nhanh chóng chạy biến đi mất. Thiên Phong ngớ người nhìn theo thằng nhóc đã biến mất sau những bụi cây. Cậu bé đành ôm hộp bánh vào nhà, trong lòng có chút xúc động; tuy không biết vì sao lại tặng quà cho mình nhưng mà trong lòng lại thấy vui, vì ít ra cũng có người quan tâm mình. Nhưng khi cậu bé mở ra thì một loạt những con cào cào, châu chấu nhảy ra khỏi chiếc hộp mang theo một mùi hôi thối tanh tưởi.
Thiên Phong quá bất ngờ, cậu nhóc bị những con cào cào, châu chấu nhảy tứ tung lên khắp mặt mũi của mình kèm theo mùi phân đầy tởm lợm. Thiên Phong vội vàng quăng chiếc hộp ra khỏi tay mình, chiếc hộp lập tức quăng xa, kèm theo toàn bộ những thứ chứa trong nó cũng rơi ra theo, nhưng không nằm một chỗ mà văng đi khắp nơi. Căn nhà chẳng mấy chốc trở nên dơ bẩn không thể tả nổi.