Chính vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, Zeus đã động lòng. Để ngăn chặn tấn thảm kịch, Zeus đành biến Acaxơ thành con gấu nhỏ và nâng hai đuôi gấu bay lên trời, biến thành hai chòm sao quan trọng nhất trên bầu trời: Gấu lớn (Đại Hùng Tinh) và Gấu nhỏ (Tiểu Hùng Tinh).
Sự ghen tức của Hêra vẫn không nguôi, bà cầu xin anh trai mình là thần biển cả không cho hai con gấu vào biển nghỉ ngơi; đồng thời sai một thợ săn dẫn theo con chó săn hung dữ, luôn bám theo đuôi hai con gấu để đe doạ, xua đuổi, đó là hai chòm sao Mục Phu (người chăn dắt) và chòm sao Liệp Khuyển (chó săn). Vì vậy các chòm sao khác mọc đằng đông, lặn đằng tây, để có thời gian “nghỉ ngơi”, chỉ có hai mẹ con gấu là không được “nghỉ ngơi”.
Với vùng phương Bắc có vĩ độ tương đối cao thì Đại Hùng và Tiểu Hùng là hai chòm sao luôn luôn ở trên đường chân trời.”
- Câu chuyện rất cảm động. - Thiên Phong gật đầu nói sau khi nghe xong câu chuyện về hai chòm sao này. - Sao em lại biết câu chuyện này?
- Là một người bạn lúc nhỏ kể cho em nghe. Anh ấy hay kể những câu chuyện rất hay cho em nghe.
- Hai câu chuyện kia cũng là cậu ta kể sao?
- Ừhm... Là anh ấy đã kể em nghe. - Việt Phương gật đầu xác nhận.
- Anh thật tò mò về cậu ta, cậu ta tên là gì?
Cái tên này, Việt Phương rất ít khi nhắc đến, nghĩ đến nó, cô bỗng thấy xót xa.
- Anh ấy tên là Th... i...
Bõm...
Một chú ếch trong lúc buồn đã nhảy xuống hồ bơi lội, mặt hồ phẳng lặng bị chú ếch khuấy đảo vung nước lên cao.
Tiếng động vang lên cùng mấy giọt nước bắn lên người cả hai, tuy chỉ là vài giọt nhưng cũng đủ cắt ngang lời nói của Việt Phương.
- Không sao chứ? - Thiên Phong đưa tay vuốt những giọt nước bắn lên người mình và hỏi Việt Phương.
Đồng hồ trên tay anh xoẹt trước mặt, Thiên Phong bỗng giật mình, không ngờ cả hai lại nói chuyện với nhau lâu như vậy. Anh liền giục Việt Phương:
- Về nhà thôi, khuya lắm rồi!
Việt Phương tán thành bèn đứng dậy cười tháo áo khoác trả lại Thiên Phong.
- Em cứ mặc đi! Anh về đây.
Thiên Phong vừa đi vài bước thì Việt Phương lại lên tiếng:
- Nhưng đây là áo của anh mà?
- Sáng mai đem trả lại cho anh. - Thiên Phong khoát tay bảo. - Dù sao em cũng phải làm cơm sáng cho anh ăn mà đúng không?
Thiên Phong quay người nháy mắt tinh nghịch với Việt Phương rồi đi thẳng.
Việt Phương đứng nhìn theo Thiên Phong, cô bặm môi tức giận. Sao cô lại quên mất cái tên này quyết bắt cô làm osin luôn cho hắn ta.
Hôm nay Bảo ăn bận rất nghiêm túc chạy xe đến trước nhà Việt Phương chờ cô. Việt Phương đã giúp anh nộp đơn xin việc lên thầy hiệu trưởng và đã được thầy chấp thuận, dù sao thầy hiệu trưởng vẫn quan tâm đến vấn đề nâng cao kiến thức cho học sinh được tốt hơn. Tuy rằng Bảo không phải là giáo viên chính thức trong trường, nhưng anh thích việc dạy học này và rất vui vì có dịp thực hiện ước mơ hồi nhỏ của mình.
Việt Phương từ nhà Thiên Phong về, thấy một bóng dáng với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần tây đen trông rất lịch lãm, cô có chút bất ngờ.
- Bảo? - Cô chậm rãi gọi, dù xác định dáng người đó là Bảo nhưng cô vẫn e dè không dám gọi lớn.
- Về rồi sao! - Bảo quay lại nhìn Việt Phương nở nụ cười thật tươi với hàm răng trắng, trông anh hôm nay càng điển trai hơn bao giờ.
Việt Phương hơi sững người khi nhìn trực diện Bảo. Anh hôm nay thật là khác, nghiêm túc, đạo mạo đúng bản chất tác phong của một người thầy; cũng lịch lãm phong độ như một quý ông.
- Sao vậy? Trông mình kỳ lạ lắm à? - Bảo gãi gãi đầu nhìn Việt Phương hỏi.
- Không. Chẳng qua là bị sức hấp dẫn của Bảo làm cuốn hút thôi. Ở trường vẫn còn nhiều giáo viên độc thân, Bảo coi chừng sẽ bị họ bắt cóc đó. - Việt Phương bật cười lắc đầu hóm hỉnh đáp.
- Vậy còn Phương thì sao? Phương có nằm trong số giáo viên độc thân đó không? - Bảo nhìn cô chăm chú hỏi, ánh mắt như chờ đợi.
Việt Phương hơi bối rối trước ánh mắt của Bảo, nhưng cô cho rằng Bảo cũng đang đùa với mình nên đáp:
- Tất nhiên mình cũng nằm trong số đó rồi nhưng mình chỉ dám âm thầm ngưỡng mộ thôi. Bảo không biết mấy chị trong đó ghê gớm đến thế nào đâu, mình sợ là bản thân bị xé xác mất thôi.
Bảo bật cười trước vẻ so vai rụt cổ lè lưỡi của Việt Phương.
- Vậy xem ra mình phải chuẩn bị tinh thần thật tốt mới được.
- Chờ mình một chút, mình vào thay đồ rồi ra ngay. - Việt Phương cũng khẽ cười nói rồi nhanh chóng đi vào nhà thay đồ chuẩn bị đến trường.
- Ừ, mình sẽ chờ.
Bảo nhìn theo dáng Việt Phương đi vào nhà, trong lòng ngập tràn yêu thương. Trái tim anh cứ đập rộn ràng khi nhìn thấy cô, nhưng nó vẫn chưa dũng cảm để thú nhận tình yêu của nó.