Cô lâng lâng say trong men tình: “Anh gọi tên em lần nữa đi”.
“Gia Ưu, em thực sự không nhớ được ba lần ấy à?”.
Gia Ưu lắc đầu: “Hay là anh theo đuổi em lần nữa đi? Hoặc là nói cho em biết hồi ấy anh theo đuổi như thế nào vậy?”.
“Thôi, không nhắc lại chuyện cũ nữa”.
Thời gian qua anh đã quá mệt mỏi trong công việc và gia đình. Tối đó đầu anh đau như búa bổ, uống thuốc cũng không ăn thua. Chật vật cả đêm, đến sáng hôm sau mới ngủ thiếp đi.
Gia Ưu sợ làm anh thức giấc nên không dám dậy, cô lặng lẽ nằm cuộn trong lòng anh.
Quan Thiếu Hàng tỉnh dậy tinh thần đã khá hơn rất nhiều. Hai người xuống tầng trệt khách sạn ăn tự chọn, sau đó gọi xe đi chơi phố cả buổi chiều.
Trời xế chiều, hai người dắt tay nhau vào quán ăn bánh sen.
Chỉ có vẻn vẹn hai tiếng đồng hồ thôi cũng đủ làm cho Gia Ưu thấy lưu luyến vô cùng. Nhưng khoảnh khắc tốt đẹp luôn trôi qua rất nhanh.
“Xin lỗi em, tối nay anh phải bay đến thành phố T rồi. Bên ấy bọn anh có một dự án mới đang chờ anh đến triển khai”. Nhận xong điện thoại Thiếu Hàng quay sang cô nói.
“Không lùi được vài ngày hả anh?”.
Thiếu Hàng lắc đầu: “Khách hàng yêu cầu gấp lắm”.
“Có phải khách hàng lớn mà Trương Quần nói lần trước không?”.
“Ừ, để xong dự án này anh xin nghỉ dài ngày, em thích đi đâu anh sẽ đưa em đi đấy”.
“Anh nói phải giữ lời nhé”. Gia Ưu ngước nhìn ánh mắt đầy lo âu của anh: “Thực ra đi được hay không cũng không sao anh ạ. Em chỉ mong muốn ngày nào anh cũng được ngủ thêm hai tiếng nữa”.
“Anh sẽ cố gắng, em có biết là hai hôm nay làm sao anh đến đây được không?”. Anh cười bí hiểm: “Anh nói với sếp Tổng là không cho anh đi vợ anh sẽ trốn mất theo người khác. Như thế anh sẽ không yên tâm làm việc được”.
Gia Ưu lườm anh nhưng trong lòng thấy ngọt ngào quá đỗi. Cô chợt nghĩ ngay đến việc khác: “Sao anh mãi không chịu trả lời em hả?”.
“Em định lật lại nợ cũ đấy à?” Anh chọc cô: “Anh đọc sót, mãi đến hôm sau mới đọc được nên vội vàng đến ngay còn gì”.
“Thôi được rồi, em là người lớn không thèm chấp vặt anh nữa”.
Tối hôm ấy, cô tiễn anh ra sân bay. Vừa tiễn anh lên máy bay thì Đóa gọi điện đến. Vài câu vu vơ đã lật tẩy được việc Thiếu Hàng nói dối. Đóa nói: “Cái gì mà đọc sót? Cậu đừng nghe anh ấy nói vớ vẩn. Đồng nghiệp anh ấy nói là vừa xuống máy bay anh ấy đi gặp khách hàng luôn, rồi cả đêm mải mê thiết kế, sáng sớm về khách sạn đầu đau như búa bổ, suýt nữa thì đập đầu vào tường cho đỡ đấy. Lúc đó mới chịu đi bệnh viện cấp cứu, nằm ở bệnh viện một ngày một đêm mới sống lại được”.
Những lời Đóa nói càng làm cho Gia Ưu lo lắng thêm: “Tối qua anh ấy cũng đau đầu lắm, tớ khuyên nghỉ mà không chịu”.
“Anh ấy đúng là quá say công việc”. Đóa nhận xét: “Nhưng cậu đừng lo, anh ấy liên tục đau đầu như vậy tớ đoán là có liên quan đến tâm trạng. Giờ hai người hòa thuận, ấm êm như thế, anh ấy không cần phải phân tâm, chắc chắn sẽ không thấy mệt mỏi và áp lực nữa”.
“Ừ mong là như vậy. Về nhà tớ phải tìm mấy bác sĩ Trung y hỏi xem sao”.
Vừa dứt điện thoại với Đóa thì nhận được cuộc điện thoại khác. Cô không nhìn kỹ vì tưởng là của Đóa. Cô cười hỏi: “Lại có việc gì thế?”.
“Ưu à, cuối cùng con cũng chịu nghe điện thoại rồi”. Đó là giọng nói nặng nề của ba cô.
Gia Ưu lúng búng nói: “Ba à”.
“Con đừng nói gì nữa, mẹ con ốm rồi, con về nhanh lên”.
Gia Ưu bán tin bán nghi: “Mẹ ốm ư? Sao thế ạ?”.
Ông Thu thở dài: “Ưu à, mẹ con đổ bệnh vì nghĩ chuyện của con nhiều quá. Bà ấy muốn gặp con, muốn nói chuyện với con, việc có liên quan đến Quan Thiếu Hàng”.
Bỗng dưng cô cảm thấy có linh tính gì không hay: “Việc gì à? Ba nói cho con biết trước được không? Con đang tò mò đấy”.
Ông Thu im lặng không nói: “Về rồi hãy nói”.
“Ba nói đi, nếu không con không về”.
“Trời ạ, cái con bé này… Thiếu Hàng hình như có dính dáng đến cái chết của em gái con”.
Gia Ưu thần người ra, cô thấy vô cùng bất an trong lòng.
Chương 9: Không giải thích nổi
Sự việc không hề phức tạp. Những ngày Gia Ưu bỏ nhà đi chơi, hôm nào bà Dĩnh cũng đến nhà cô chờ đợi. Một hôm, vô tình nhìn thấy trong tủ có mấy thùng để đồ đề tên “Trì Gia Hảo”, chợt nảy sinh ý nghĩ mở xem sao.
Mở ra thấy ngay mấy cuốn nhật ký của Trì Gia Hảo.
Trì Gia Ưu biết em gái mình từ nhỏ đã có thói quen viết nhật ký. Lúc thu dọn đồ cũ cô nhìn thấy mấy cuốn bìa da cứng có khóa của Gia Hảo. Cũng vì tôn trọng người đã khuất nên cô không hề có ý nghĩ mở ra đọc, cứ để nguyên như vậy cất đi.