Cô ở phía sau không nhìn được mặt anh, anh đi từng bước trên bậc đá, chắc khó đi hơn, cho nên giọng nói hơi kì lạ: “được,anh cõng em cả đời”
Trên núi có một ngôi miếu quan âm, không hề có người xuất gia trụ trì, chỉ có người trong núi mỗi dịp lễ tết đến thắp hương mà thôi. Các cảnh vệ đã kiểm tra trong và ngoài miếu xong liền lui ra xa, anh nắm lấy tay cô vào miếu,bên trong tượng Bồ Tát tôn nghiêm, tuy nước sơn vàng đã bị bong ra nhưng khuôn mặt từ bi của Bồ Tát vẫn vậy. Cô tiện tay lấy một cây hương, cắm vào trong lư hương đá, thành khẩn vái ba vái. Anh nói: “không ngờ em còn tin cái này?”.
Mặt cô đỏ bừng: “Em vốn không tin bây giờ bỗng hơi tin rồi”.
Anh hỏi: “vVậy em nguyện ước điều gì, đến lúc đó anh còn đưa em đi trả nguyện”. Mặt cô hơi đỏ: “Em không nói cho anh biết” Anh “ồ” một tiếng nói: “vậy anh biết rồi, em nhất định là cầu xin Bồ tát phù hộ cho hai chúng ta”. Mặt cô đỏ rần rần, lườm trách móc: “Vậy anh cũng nên vái lạy đi”.Anh nói: “anh không tin cái này,vái làm gì?” Cô kéo nhẹ gấu áo anh: “Thấy phật thì vái cũng là điều nên làm”. Hôm nay anh thật sự không nỡ làm phật ý cô, thấy cô nói vậy liền qùy xuống chiếc đệm bụi bặm, vừa cúi đầu xuống, liền thấy cô cũng cúi đầu xuống vái, giọng cầu khấn tuy nhỏ, nhưng truyền đến tay anh nghe rất rõ ràng: “Mong Bồ tát phù hộ con và Bái Lâm không bao giờ xa nhau”.
Bụi trên đất xọc lên, anh ho một tiếng đưa tay nắm lấy tay cô, tay cô mềm mại ấm áp, cô hỏi: “Anh sao thế, tay lạnh vậy? Bảo anh mặc áo khoác lại không chịu ,nhất định vứt ở trên xe.” Anh nói: “Anh không lạnh” Anh lại cúi người xuống phủi bụi trên chiếc sườn xám cuả cô, rồi đứng dậy nói: “Đi thôi”.
Sau miếu là một khoảng sân lát đá xanh, mấy căn phòng cho tăng ni đã xiêu vẹo từ lâu, vô cùng đổ nát, có một cây hoa cúc dại trong khe đá, nở ra mấy bông hoa màu vàng nho nhỏ, lay động trong gió khiến người ta thương xót. Vì gió lớn cô kéo chặt áo khoác, anh ôm chặt lấy cô, chỉ nghe thấy gió ào ào, khí lạnh thấu xương. Cô không kìm được dựa vào anh, anh ôm cô vào lòng, mùi tóc cô nhàn nhạt, lẫn vào áo anh. Anh nói nhỏ: “Tĩnh Uyển có một việc anh muốn thương lượng với em”.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Việc gì thế? Cảm thấy hơi lạnh trên mặt, những bông tuyết đang lác đác rơi xuống cô “a” lên một tiếng: “Tuyết rơi rồi”.
Những bông tuyết lác đác bị gió cuốn đi tạt vào người, anh khẽ hôn lên tóc cô, gió trong núi thổi mạnh,môi anh cũng lạnh buốt. Anh nói: “Tình hình không tốt đánh xong với Dĩnh quân, anh định tuyên chiến với Xương Nghiệp”. Cô “hả” một tiếng nho nhỏ, anh nói: “em đừng lo tuy không nắm chắc nhưng anh rất có lòng tin, chỉ cần tuyến Bắc ổn định lại, Xương Nghiệp chỉ là vấn đề sớm muộn”. Cô biết rõ hoài bão của anh, tuy rất lo lắng, nhưng không hề khuyên can, chỉ quay mặt đi nhìn tuyết lặng lẽ rơi xuống cành lá.
Anh nói: “Trận chiến này với Xương Nghiệp…Tĩnh Uyển…anh muốn đưa em ra nước ngoài, đợi tình hình ổn định lại, rồi đón em về”.Cô không nghĩ ngợi gì nhiều: “Em không đi em muốn ở bên cạnh anh”.Tay anh lạnh lẽo, gần như không chút ấm áp: “Tĩnh Uyển anh biết ý của em, nhưng anh không yên tâm. Em ở bên anh đương nhiên là tốt, nhưng anh hi vọng em để anh yên tâm”.
Tuyết rơi dày thành tiếng, rơi càng lúc càng nhiều trên cành lá cây, rơi vào mặt hơi đau đau, anh bỗng ôm lấy cô thặt chặt: “Tĩnh Uyển em đồng ý với anh, cho anh chút thời gian, đợi tình hình ổn định lại anh lập tức đón em về”.Trong lòng cô vạn phần không nỡ, biết rõ sự nguy hiểm anh phải đối mặt sau này, nhưng có lẽ đúng như anh nói, khi cô bình yên rồi, có lẽ sẽ khiến anh yên tâm. Huống hồ mặt cô lại đỏ lên, nói: “Được rồi, vậy em về nhà”
Anh mới hiểu ra “nhà” cô nói là nhà ở Thừa Châu, thấy đôi mắt như nước hồ thu của cô đang nhìn mình, sự chân thành nồng cháy trong ánh mắt như một con dao, chậm rãi từ tốn róc anh ra, từng nhát từng nhát một. Anh gần như muốn tránh ánh mắt đó: “Tĩnh Uyển, em về Thừa Châu không tiện lắm…dù sao cũng chưa chính thức cưới hỏi, tình hình trong nhà em cũng biết, anh không muốn em chịu ấm ức, anh cho người đưa em đến Nhật Bản, đợi tình hình ổn định, anh lập tức đi đón em về”.
Cô biết Mộ Dung phủ là gia đình kiểu củ, qui tắc nhiều, thị phi cũng lắm, bản thân mình chưa chính thức cưới gả, đến Thừa Châu dù sao cũng không tiện. Nếu sống ở bên ngoài thị phi càng nhiều, có lẽ tránh ở nước ngoài lại hay hơn. Nghĩ đi nghĩa lại thấy anh chăm chú nhìn mình với vẻ thương yêu vô hạn dáng vẻ đó tham lam gần như muốn dùng ánh mắt khắc cô lại, cô bản tính dịu dàng, không nỡ làm khó anh nữa, nói: “Được thôi nhưng anh phải đồng ý với em một việc”.