Hà Tự An nói: “Nếu phu nhân có việc gì hãy dặn dò Tự An. Tự An về nhất định sẽ nói với Cậu Sáu”. Tĩnh Uyển lắc lắc đầu: “Tôi cũng chẳng có việc gì, anh bảo anh ấy đừng lo lắng cho tôi là được”. Hà Tự An thấy cô không có gì dặn dò, sau khi lui ra ngoài lại gọi cảnh vệ trưởng Tôn kính Nghi ra một bên, cẩn thận dặn dò một hồi,đến tận mấy phút đến khi tàu chạy mới cáo từ Tĩnh Uyển xuống tàu.
Vì thời tiết đẹp tàu đi hai ngày đã đến vùng biển quốc tế. Tĩnh Uyển hay say sóng, gần đây sức khỏe không tốt lắm, cho nên phân nửa thời gian nghĩ ngơi trong phòng. Hơn nữa vì Mộ Dung Phong là nhân vật quan trọng, thân thế lẫy lừng nên Tĩnh Uyển không thích lộ mặt, sợ gặp phải phiền phức trên tàu.Chỉ lúc hoàng hôn cô mới lên boong tàu đi dạo với Lan Cầm.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, mọi người vừa ăn sáng xong,hàng ngày vào lúc này Tôn Kính Nghi đều đến phòng Tĩnh Uyển xin chỉ thị, thấy hôm nay cũng chẳng có việc gì đặc biệt. Mới nói được hai câu bỗng nghe thấy đài phát thanh trên tàu thông báo đầu máy hơi nước trên tàu bị sự cố, hiện tại chỉ có thể cố gắng di chuyển, phải lập tức quay lại. Tôn Kính Nghi nghe thấy câu này, không hiểu vì sao sắc mặt hơi biến đổi. Tĩnh Uyển chỉ nghĩ là bị lỡ hành trình thấy Tôn Kính Nghi hình như rất lo lắng, liền cười nói: “Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, không sao đâu,nếu không được đợi đến Huệ Cảng, chúng ta đáp chuyến tàu Jessica của Mỹ đi cũng vậy mà”. Cô không hề biết là tâm trạng lo lắng của Tôn Kính Nghi là lo lắng cho sự an toàn của cô hay là điều gì khác.. Lần này cô đi, Mộ Dung Phong đưa cô hai mươi vạn lộ phí, lại đưa thêm mười vạn tiền tiêu vặt, với số tiền đó dù ở trong nước hay ở Nhật Bản đều có thể lập một sản nghiệp tương đối giàu có, vé tàu trị giá vài trăm đồng thật sự không đáng nhắc tới. Huống hồ tình hình này đa phần công ty tàu biển đều bồi thường, cho nên cô không quan tâm lắm.
Tàu giảm tốc độ lại đi trên biển bốn ngày mới quay lại Huệ Cảng. Tàu vào cảng lâp tức kéo xuống xưởng sửa chữa, khách trên tàu được công ty bố trí nhà nghĩ.Khách quí bao phòng như Tỉnh Uyển thì được ở khách sạn Huệ Cảng do người nước ngoài mở. Đến nước này Tôn Kính Nghi đành cố gắng sắp xếp ổn thỏa đưa Tỉnh Uyển đến khách sạn,lập tức phái người báo cho Mộ Dung Phong.
Tỉnh Uyển ở trên tàu một tuần,hầu hết thời gian cũng chẳng ăn được gì,tinh thần đã rất kém,giờ được tắm nước nóng trong khách sạn, lại ngủ một giấc,ngày hôm sau tỉnh dậy thấy thoải mái thực sự. Ăn cơm trưa xong cô liền gọi Lan Cầm: “Sao khách sạn không đưa báo đến?”. Chúng ta lênh đênh trên biển bảy ngày,giống như ngoại thế đào viên,chẳng biết chút thế sự nào rồi”.
Lan Cầm thấy cô hỏi đến báo, thầm giật mình,mặt vẫn tươi cười nói: “Em đi hỏi Tây Tể, có phải là đưa sót hay không?”.Lan Cầm mượn cớ đi ra, lập tức đi tìm Tôn Kính Nghi, ai ngờ Tôn Kính Nghi khó khăn lắm mới gọi điện được đến Ô Trì, giờ anh đang nghe điện, Lan Cầm đành đợi trong phòng một lát.
Tĩnh Uyển thấy Lan Cầm đi hơn mười phút vẫn chưa thấy quay về, liền nói với một hầu nữ khác tên Tiểu Quyên: “Em đi xem Lan Cầm ra sao, nếu không có báo ngày hôm nay thì thôi, bảo cô ấy về”. Tiểu Quyên vâng lời đi ra, Tĩnh Uyển ở một mình trong phòng, vì đường dẫn hơi nước quá ấm áp, luôn khiến cô cảm thấy khó thở,cô nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ,lấy áo khoác mặc vào xuống vườn hoa đi dạo.
Thời tiết rất lạnh trời âm u ảm đạm, mây đen kịt đè xuống nửa bầu trời, thấp đến mức dường như lúc nào cũng muốn sập xuống. Gió bấc tuy không lạnh nhưng vừa rét vừa buốt, khiến người ta thấy lạnh thấu xương, cô mặc áo khoác rồi nhưng vẫn thấy run rẩy .Vừa đi qua hòn non bộ thấy một chiếc ghế đá, vì hòn non bộ chắn gió, ở đây rất yên tĩnh, lại ấm áp, Tĩnh Uyển thấy trên ghế đó có một tờ báo, liền tiện tay cầm lên,phủi phủi bụi trên ghế,đang định ngồi xuống bỗng nhiên thấy dòng tít trên đầu trang,in chữ đỏ rất bắt mắt ,hàng chữ đó hiện rõ trong đồng tử của cô: “Mộ Dung Phong thông báo”, cô không kìm được đọc tiếp: “Đối với chuyện gia đình của Bái Lâm, bạn bè trong và ngoài nước có rất nhiều người chất vất, vì chưa thông báo rộng rãi, lần này xin thông báo như sau: Người vợ lẽ họ Doãn được lấy trong lúc theo quân, vốn không hề có hôn ước, hiện Bái Lâm đã cắt đứt quan hệ. Giờ Bái Lâm không hề có vợ, tin đồn thất thiệt khiến nhiều người người ngờ vực, nên đăng thông báo này”.
Cô chỉ cảm thấy từng chữ trên báo như đang chuyển động,trong tai chỉ có tiếng gió rít, giống như vô số âm thanh đâm vào, lại giống như hàng ngàn hàng vạn con chim đen đập cánh bay về phía cô, xung quanh chỉ còn lại tiếng vọng ù ù. Tờ báo rơi xuống khỏi tay, chân cô cũng như mất cảm giác, chỉ biết đờ đẫn đứng đó, cô nắm chặt một thứ,thứ đó cắm sâu vào lòng bàn tay, sự đau đớn ở lòng bàn tay khiến cô tỉnh lại.