_oOo_
Nhật Linh về nhà với tâm trạng cực kì uể oải. Tối nay Hội Sinh Viên tổ chức tiệc tùng gì đó, cô chả muốn đi, đầu óc từ sáng đến giờ phải suy nghĩ quá tải khiến cô mệt muốn chết. Vừa thấy Hoàng Anh ngoài sân, Nhật Linh như chim chích chòe non gặp mẹ, hét ầm ĩ:
- Bá...
- Cậu đi với tớ.
Bịt miệng Nhật Linh lại rất vội, Hoàng Anh kéo Nhật Linh vào phòng đóng kín cửa. Thiên Ngọc đã ra ngoài mua đồ ăn, giờ Nhật Linh và Hoàng Anh có thể nói chuyện nghiêm túc, Hoàng Anh nhăn mặt nhìn Nhật Linh, giọng nói có chút không vui:
- Sao cậu lại làm như vậy?
- Làm gì cơ? - Nhật Linh ngơ mặt. - Sao hôm nay bá nói chuyện hình sự thế?
- Nhật Linh, tớ không đùa. Tại sao cậu có thể thích Khang Duy chứ?
- Ra là chuyện đó, Heo đã thú nhận với bá là Heo thích Khang Duy rồi đúng không? Biết ngay mà.
- Nói... nói vậy là sao?
Nhật Linh bắt đầu kể lại chi tiết câu chuyện hết sức ngớ ngẩn ấy, mặt ỉu xìu. Hoàng Anh nghe xong cười nham nhở, miệng ngoác rộng ra vì hài. Tệ thật, người ta kể chuyện tình cảm động mình lại ôm bụng cười ngặt nghẽo thế kia liệu có quá đáng không? Nhật Linh bực mình quay mặt đi ra cửa, Thiên Ngọc về! Không khí ảm đạm khó chịu lúc nãy giữa Thiên Ngọc và Hoàng Anh vụt mất. Hoàng Anh đã hiểu ra câu chuyện tình bi đát trớ trêu, chỉ biết nhìn Thiên Ngọc rồi cười. Nhật Linh cứ đứng cạnh hết cấu lại véo làm Hoàng Anh mặt mày nhăn nhó từng đợt. Ngó bản mặt “Anh bá” cười nhăn nhở như vậy, nếu không đá ra khỏi đây sớm chắc sẽ làm bể tan kế hoạch của cô mất. Nhanh chóng đề cập đến vấn đề tiệc Hội Sinh viên, Nhật Linh kiếm cớ đuổi khéo Hoàng Anh. Đấy, nếu Hoàng Anh không nhăn nhở như thế, cô sẽ ở nhà chiều nay tiếp “Anh bá thân iêu” của mình.
- Tớ không đi được chứ? - Thiên Ngọc hỏi có chút e dè.
- Không.
- Tớ thấy rất mệt.
- Tớ cũng vậy đấy thôi. Nói ít thôi. Tối nay 7 giờ đấy.
Thiên Ngọc không nói thêm gì cả, sáng nay Hoàng Quân hẹn nó gặp mặt buổi chiều, xin nghỉ làm ở quán gà rán nhiều cũng ngại, nó tính xin nghỉ hẳn. Đứng đối diện chị Lệ An, nó cũng hơi ngại ngùng vào đề:
- Em rất tiếc, nhưng cứ nghỉ hoài em cũng ngại chị lắm ạ.
- Không sao đâu em, hôm nào rảnh em có thể đến làm, bận thì thôi. Chỗ chị cũng nhàn việc.
- Sao chị lại tốt với chúng em như vậy?
- À. - Chi Lệ An hơi ngập ngừng. - Đây là bí mật, sau rồi em sẽ biết.
Thiên Ngọc cảm ơn chị rối rít, chị ấy thật tốt bụng. Bước ra khỏi cửa, Nhật Linh cũng vừa chạy đến nơi, mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp:
- Đồ xấu tính, dậy không gọi tớ.
- Chiều tớ nghỉ nhé. Xin rồi. Đi chơi.
- Với ..? - Nhật Linh nói lấp lửng chờ một câu trả lời.
- Hoàng Quân.
- Sao lại đi với Hoàng Quân? - Nhật Linh nghệt mặt, ánh nhìn ngây ngốc.
Thiên Ngọc không nói thêm câu nào, chỉ vẫy tay tạm biệt rồi đi luôn. Nhật Linh vẫn ngơ ngác bước vào quán, không khỏi băn khoăn, chẳng hề để ý đến xung quanh. Đầu cô đang rối tung lên, ức chế! Chị Lệ An thi thoảng nhìn Nhật Linh cười nham hiểm, chị đã không còn ở cái tuổi teen nữa, không còn say nắng say gió gì. Nhưng nhìn thấy mấy đứa nhóc này, chị lại liên tưởng đến những tình cảm ngốc xít treo cành mít của thời còn trẻ. Rất dễ thương, đúng vậy, rất dễ thương!
Chương 10: Couple In School
Hoàng Quân đã đợi ở đó từ bao giờ, đài phun nước này cũng chính là nơi lần trước được nhắc đến là nơi “Hoàng Quân hẹn gặp”. Lần đó người hẹn là Khang Duy, nó rất mong được gặp cậu ấy, đợi mãi, cuối cùng chỉ nhận được một câu nói vô tình của tên-khốn-nạn đó. Nhưng giờ thì Thiên Ngọc lại muốn người hẹn mình là tên-khốn-nạn đó, muốn thấy bản mặt đáng ghét của anh ta. Chán thật, con người ta khi có thứ này rồi lại muốn lấy thứ khác, lúc có rồi lại không cần mà bỏ đi. Điều đó có gọi là sự tham lam? Hoàng Quân hôm nay hơi lạ, cách ăn mặc cũng chỉn chu, người lớn hơn nhiều. Buông một câu nói đùa, nó cười mỉm:
- Hôm nay cậu đẹp trai phong độ quá, Hoàng Quân!
- Tất nhiên! - Hoàng Quân khẳng định lại câu nói của nó rồi nắm lấy bàn tay nó kéo lên xe. - Chúng ta đi Thủ Lệ nhé.
Hoàng Quân muốn tỏ ra mình ga lăng một chút, muốn làm cô ấy vui trong ngày hôm nay. Tối nay là tiệc couple của Hội Sinh viên, ai có cặp có đôi sẽ cùng nhau đến để được chúc mừng hạnh phúc. Nếu hôm nay cậu nhận được lời đồng ý từ Thiên Ngọc, chẳng phải sẽ rất vui sao? Dẫn Thiên Ngọc đi ăn kem, uống trà sữa, chơi những trò chơi trong công viên đến lúc mệt phờ. Lâu lắm Thiên Ngọc không đi chơi như thế nên rất hào hứng cứ cười suốt. Trời dần về chiều, Hoàng Quân mới kết thúc cuộc vui bằng một chú heo bông nho nhỏ:
- Cậu biết tối nay Hội Sinh viên tổ chức tiệc gì chứ?
- Tớ không rõ, Gấu chỉ bảo với tớ là 7 giờ bắt đầu, và nhất định phải đi.