Giao bài tập cho thằng nhóc im lặng một chút. Thiên Ngọc phải nghĩ ra cái gì đó, một cái gì đó khiến Nhật Linh và Hải Đăng có thể thành đôi. Vừa nghĩ, bước chân vô thức đến trước cửa phòng Khang Duy, nó thoáng giật mình. Thôi kệ, cũng cần gặp anh ta bàn bạc chút chuyện, nó nhấc tay, gõ cửa.
- Mời vào.
Thiên Ngọc đẩy cửa nhẹ nhàng, Khang Duy hình như không nhận ra người đang bước đến là nó. Thậm chí cũng không ngẩng đầu lên nhìn xem ai nữa, anh ta đang làm gì đó có vẻ rất chăm chú. Đã một lần thấy Khang Duy đeo cặp kính kia, nhưng khi đó anh ta đang ngủ, gọng kính lệch khỏi mắt quá nhiều nhìn không rõ khuôn mặt đeo kính thế nào. Hôm nay khác, gọng kính hài hòa cùng từng đường nét trên khuôn mặt của anh ta càng tôn lên vẻ đẹp trai. Nó bước chầm chậm đến bên cạnh, cố không gây ra tiếng động. Bàn tay Khang Duy lia từng nét nhẹ nhàng như gió trên bàn, làm gì không biết.
Nó tò mò lại gần, vẽ! Nó không nghĩ rằng Khang Duy biết vẽ. Nhưng thật sự anh đang vẽ, từng nét chì lia qua lia lại thật mềm mại, điệu nghệ. Hình như đang vẽ chân dung một cô gái nào đó, còn chưa thành hình. Nó mới nhìn thấy khuôn mặt tròn trịa cân đối, mái tóc xoăn xoăn gợn nhẹ và một đôi lông mày thanh tú, thon gọn. Khang Duy đang tỉ mẩn vẽ mắt cho cô gái đó, đôi mắt nhỏ và tinh tế vô cùng. Ngạc nhiên, rất ngạc nhiên, nó ngạc nhiên đến mức tò mò quá mà bật ra câu hỏi:
- Anh biết vẽ à? Vẽ ai vậy? Đẹp đó.
- What? Sao cô lại ở đây?
Khang Duy hoảng hồn khi nhìn thấy Thiên Ngọc, vội kẹp bức vẽ dang dở vào trong tập giấy vẽ, xoay ra nhìn nó với ánh mắt kinh khủng nhất, giọng gằn lên từng tiếng tra hỏi.
- Tôi có gõ cửa. - Thiên Ngọc nhún vai. - Và anh nói tôi có thể vào.
- Vậy à. - Khang Duy nhíu mày nhớ lại chuyện cách đây vài phút. - Vậy có chuyện gì đây?
- À. - Thiên Ngọc nhớ ra chủ đề chính, quên luôn sự tò mò của mình mà nhanh chóng đặt vấn đề. - Tôi muốn một cái gì đó thật đặc biệt, thật lãng mạn.
- Với tôi à? - Khang Duy nháy mắt.
- Anh điên à? Tôi nói Nhật Linh và Hải Đăng, tôi muốn tạo ra một không gian lãng mạn ...
- Biết thế. - Khang Duy gác chân lên bàn. - Bây giờ cô ra khỏi đây.
- Tôi chưa nói hết mà? - Thiên Ngọc bực mình.
- Tôi thì nghe hết rồi.
Khang Duy đứng dậy đẩy Thiên Ngọc ra khỏi cửa. Thiên Ngọc ức chế gần chết, tức giận bỏ ra ngoài. Khang Duy đứng nhìn theo đợi Thiên Ngọc xuống cầu thang mới vội vã chạy vào lôi ra bức chân dung vẽ dở. Ban nãy vội quá nhét nó không cẩn thận, chỉ sợ nó bị nhăn nhúm chút nào thì chết chắc. Tranh vẽ tặng Thiên Ngọc, không thể để cô thấy. Nếu thấy thì chẳng phải công không sao?
Đồ Khang Duy chết giẫm đó bắt Thiên Ngọc đi bộ về nhà. Cũng thật may mắn khi bác Khang Việt lại có việc cần đi đến gần nhà trọ của nó, nó tưởng quá giang được một đoạn nhưng bác lại đưa về tận nhà. Nó kéo cánh cửa phòng trọ, không thấy Nhật Linh có phản ứng gì, có khi đã ngủ. Nó tắt điện, nằm lên giường, kéo cao chăn một chút, nghe giọng con bạn nằm giường bên cạnh nhỏ tí, mơ màng giữa không gian im ắng:
- Khang Duy đưa về hả?
- Mơ đi nhá. Hắn ta có mà tốt như vậy. May có bác Khang Việt... - Thiên Ngọc thở dài.
- Thế hắn ta nói gì với cậu chưa?
- Nói gì là nói gì?
- Thì ... - Nhật Linh bật dậy. - Mọi chuyện tớ đã nói với cậu cả rồi, chẳng nhẽ...
- Nhẽ gì mà nhẽ. Tớ hiện đang là bạn gái Hoàng Quân!
Thiên Ngọc bực mình trùm chăn kín mít. Khuôn mặt Khang Duy chăm chú lia từng nét trên trang giấy lại hiện ra. Anh ta vẽ ai? Không biết, chỉ là nó hơi tò mò một chút, và cứ có cảm giác khó hiểu. Nếu như người Khang Duy thích không phải nó thì sao? Mà tại sao nó quan tâm chuyện này chứ, nó đang là bạn gái Hoàng Quân cơ mà. Suy nghĩ càng trở nên hỗn loạn, rắc rối này chồng chất rắc rối kia khiến nó mệt mỏi chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay.
_oOo_
“Heo không đòi ăn cơm
Heo không đòi ăn cám
Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ...”
Thiên Ngọc vươn tay với điện thoại. Trời hôm nay mưa xối xả nên nó quyết định bùng một buổi học. Nó bắt điện thoại, giọng vẫn còn ngái ngủ, cũng không nhìn rõ xem là ai gọi nữa.
- Cậu dậy chưa thế?
- Ừm... Chưa, nhưng chắc bây giờ dậy.
- Dậy thì ra ngoài này nhé, tớ đang ngồi ở quán nước đối diện nhà cậu đó.
- Ờ..... Hả?
Thiên Ngọc bật dậy lôi điện thoại ra khỏi tai để nhìn lại xem ai là người gọi. Trời đang mưa như trút nước, đâu có ai điên khùng gì mà lại ra quán nước lề đường mà ngồi nữa. Hai chữ Hoàng Quân nhảy lên như múa trên màn hình, nó ngượng ngùng nói nhỏ:
- Cậu... cậu ở đó làm gì vậy?
- Cậu không biết với những người yêu nhau, một ngày dài như cả thế kỉ à? Tớ nhớ cậu!
Thiên Ngọc chợt nhớ ra vị trí của mình bây giờ, nó đang là người yêu Hoàng Quân, mặt có hơi chút buồn. Nó ậm ừ vài câu rồi dập máy, vội vã đánh răng rửa mặt, khoác thêm chiếc áo chạy ra ngoài.