- Chị Ly... - Một giọng nói cắt ngang lời Thiên Ngọc, rất gấp gáp. - Anh Hoàng Quân đang xông vào.
- Cái gì? - Hương Ly giật mình. - Sao cậu ấy lại ở đây?
- Không biết. - Cậu nhóc vừa chạy vào mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt hoảng sợ nhìn Hương Ly trả lời.
- Khang Duy chết tiệt.
Đoán ra được vấn đề, Hương Ly bực tức rút điện thoại gọi cho Khang Duy, bên ngoài đám người vẫn cố giữ Hoàng Quân lại.
- Anh đã làm cái quái gì vậy? Hoàng Quân đang đến.
- Tôi không muốn có lỗi với Heo, tình cảm của cô ấy là do cô ấy tự quyết định, tôi không thể dùng cách của cô để có được tình cảm của cô ấy.
- Thế nên anh đa gọi Hoàng Quân đến đây?
- Cô cũng nên xin lỗi đi, trái tim Hoàng Quân chỉ có một...
- Tôi sẽ giết cô ta!
Hương Ly hét ầm lên rồi tắt máy. Mặt cô nhăn lại, đau đớn:
- Cô là cái thá gì mà cả hai người đó đều ra sức bảo vệ? Cô nghe hết rồi đó.
Đúng vậy. Thiên Ngọc nghe hết, nghe được tiếng của Khang Duy ở đầu dây bên kia giọng thật buồn, là anh ấy cũng có phần trong vụ này, nhưng cuối cùng vì cô lại bỏ cuộc. Một cảm xúc rộn lên trong lòng. Hoàng Quân xông vào, khuôn mặt đầy lo lắng và bực tức, cậu nhìn thẳng vào Hương Ly, gằn từng tiếng một:
- Tại sao cô làm vậy?
- Hoàng Quân, vì sao cậu lại thích con bé này đến thế? Cô ta hơn tớ chỗ nào chứ??
- Hơn về tất cả. - Hoàng Quân gằn giọng. - Cô hiểu chứ?
Hoàng Quân bế bổng Thiên Ngọc ra xe, nó đang rất mệt, rất buồn ngủ, trước khi Hương Ly đến, nó đã bị cái người được gọi là Linh Trang kia đánh tơi tả. Nhưng chuyện này hình như không khiến nó buồn, chỉ thấy trong tim có gì đó nhen lên, nhỏ bé nhưng rõ nét.
Khang Duy đứng trên lầu cao nhìn qua cửa sổ, Hoàng Quân đang bế Thiên Ngọc rời khỏi căn nhà cũ đó. Khuôn mặt Hoàng Quân hiện rõ nét lo lắng còn khuôn mặt Thiên Ngọc thật sự mệt mỏi. Anh không dám chạy xuống dù rất lo lắng. Anh trở nên như vậy từ bao giờ thế, quan tâm đến một người nhiều như vậy mà lại không thể hiện ra, lại đứng im lặng. Khang Duy trước giờ muốn cái gì sẽ giành bằng được, ghét nhất những kẻ chỉ biết đứng sau lưng âm thầm giúp đỡ người mình yêu. Nhưng chẳng phải bây giờ anh đang sắm vai này sao? Là vai nam thứ trong câu chuyện tình của ba người. Và chút nữa thôi, anh đã là nam thứ chính xấu xa, đáng ghét. Anh cười nhạt, khẽ lau giọt nước mắt nóng hổi vừa lăn trên má. Cánh cửa bên ngoài bật mở, người bên ngoài bước vào khá đông. Hương Ly tiến gần phía anh, khuôn mặt bừng bừng tức giận:
- Anh muốn tôi làm gì anh đây? Phá hỏng kế hoạch tôi đã mất bao công chuẩn bị.
- Cô làm gì thì làm.
- Đánh anh ta cho tôi.
Hương Ly hét ầm lên, đám đàn em có hơi ngập ngừng không muốn tiến lại gần. Dù sao anh ta cũng là hội trưởng Hội Sinh viên, cũng là công tử có tiếng.
- Nhanh! Các người điếc à?
Hương Ly hét lên. Tất cả xông vào đấm đạp tới tấp Khang Duy. Anh ngã xuống sàn, không đánh trả. Cứ coi như đây là hình phạt vì anh đã làm điều không phải với Thiên Ngọc vậy. Hình bóng trước mắt tối dần, anh lịm đi... Hương Ly quay người lấy điện thoại, bấm số gọi cho Thiên Ngọc:
- Đáng lẽ tôi đánh cô, nhưng anh ta phá hỏng. Tôi đánh anh ta. Anh ta ngất ở đó rồi, bây giờ tôi đi đây.
Chưa kịp để đầu dây bên kia trả lời, Hương Ly dập máy. Thiên Ngọc đang ngồi trong xe Hoàng Quân, khuôn mặt đầy mệt mỏi, nghe vậy không khỏi lo lắng. Cô hét lên khiến Hoàng Quân giật mình:
- Quay lại, quay lại mau!
- Để làm gì?
- Anh Khang Duy...
Chương 17: Anh xin lỗi!
Thiên Ngọc nói trong làn nước mắt, cô nấc lên từng hồi, mặt biến sắc. Hoàng Quân quay đầu xe lại, trong tim thắt nghẹn một nhịp. Hoàng Quân vì cứu cô phải xông vào, một mình đánh lại bọn đàn em của Hương Ly và Linh Trang, cũng là người đưa cô đến đây. Nhưng câu đầu tiên cô nói với cậu chỉ là “Quay lại”, là vì Khang Duy. Vậy tình cảm của cô rõ ràng đã thuộc về Khang Duy. Dù đã biết điều này ngay từ đầu nhưng lại không muốn chấp nhận. Là do cậu quá yêu Thiên Ngọc nên đã trở nên ích kỉ như vậy sao?
Thiên Ngọc chạy vội vã đến căn nhà ấy. Khang Duy đã ngất lịm, máu me bê bết, loang lổ trên sàn nhà làm nó phát sợ. Trước mắt nó, con người ấy đã chiếm vị trí vô cùng quan trọng. Dù chuyện nó bị bắt cóc anh ta cũng là người có lỗi, nhưng anh ta phải trả giá bằng cách này khiến nó thấy quá đau lòng. Cứ cố gắng nhấc Khang Duy để đưa ra xe, nó quên hẳn sức lực của một đứa con gái không thể làm điều đó. Hoàng Quân chạy lại đỡ nó dậy, nhấc Khang Duy vào xe đưa đến bệnh viện. Trời cũng đã gần tối rồi, nếu không nhanh sẽ không kịp mất.
Thỉnh thoảng Hoàng Quân lại nhìn vào gương, chỉ thấy Thiên Ngọc đang ôm chặt lấy Khang Duy mà khóc. Trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng nhói, giọt nước mắt khẽ lăn trên gò má, cậu vội vã lau đi rồi bỗng dưng ngưng lại. Cần gì phải vội vã chứ, rốt cuộc trước mắt Thiên Ngọc bây giờ chỉ có Khang Duy thôi, làm sao có thế quan tâm đến cậu được nữa. Lòng cậu chùng xuống, cậu mở cánh cửa sổ cho gió lùa vào thật lạnh, nhưng cái lạnh thể xác vẫn tốt hơn sự lạnh lẽo, đơn độc trong tim cậu lúc này.