- Em không biết nấu ăn đâu nhá. - Thiên Ngọc nhún vai.
- Con gái con đứa mà thế sao được. Đã vậy hôm nay em sẽ là người nấu. - Khang Duy cười giả lả.
- Nhưng em không biết nấu thật, anh nấu được anh nấu đi.
- Không được. Tay nghề của anh phải tầm cỡ quốc gia, sao có thể trổ tài ở đây. Em sẽ nấu. Cứ quyết định thế? - Khang Duy vỗ ngực tự hào.
- Chúng ta sẽ thua. - Thiên Ngọc rên rỉ.
- Không quan trọng.
Hồi chuông đầu tiên vang lên báo hiệu giờ thi bắt đầu, Hải Đăng vừa làm mắt vừa nhìn đăm đăm về phía Quang. Hoàng Quân lại không lúc nào không nghĩ đến Thiên Ngọc, nhìn cô bên Khang Duy lại thoáng buồn. Nhật Linh và Quang lại có vẻ kết hợp rất ăn ý, Nhật Linh chỉ đứng nhìn, miệng há hốc từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, thi thoảng lại vỗ tay. Một tức giận, một buồn bã, một không quan tâm mấy đến sự đời. Còn lại, Khang Duy và Heo lúc này là tâm trạng gì thì cũng không rõ nữa...
- Em có biết nấu ăn không thế? - Khang Duy tức giận nhìn Thiên Ngọc.
- Đã bảo là không biết cơ mà. - Thiên Ngọc tỉnh bơ.
- Thế chả nhẽ rau luộc cũng không biết?
- Thì đây lại còn. Đòi hỏi gì nữa chứ?
Thiên Ngọc nhấc cái nồi được gọi là nồi rau luộc lên trước mặt Khang Duy. Thành thật mà nói, cái món đó không khác món cám rau trộn cho lợn là mấy. Nó vốn không biết nấu ăn, lại rất hậu đậu. Nhìn món “rau luộc” kỉ lục của nó, Khang Duy mắt rưng rưng như muốn khóc.
- Đó mà là rau luộc à?
- Này này, cấm có lắm mồm nhá. Có giỏi thì anh vào đây mà làm, tài nghệ trổ hết ra đi.
- Đã nói trình độ của anh không thể dùng ở đây được. Em làm đi.
Khang Duy lại ngồi nghịch lọ muối với lọ đường, thật ra thì có bao giờ anh phải vào bếp nấu ăn đâu cơ chứ. Có khi lọ muối với lọ đường trước mặt, anh còn chả phân biệt được!
- Lưu ý, lưu ý. - Chị Huyền bắc loa tay hét lớn. - Cơm nhà nào nhà nấy hưởng nhá. Trưa nay, các bạn sẽ ăn những món do chính các bạn làm ra.
- Oắt đờ Heo?
Thiên Ngọc há hốc miệng, ngạc nhiên đến phát sợ. Nếu như vậy chẳng phải nó trưa nay sẽ nhịn đói sao? Khang Duy vẫn điềm nhiên ngồi chơi game, coi như không có chuyện gì. Cứ để mặc nó làm thôi, vì dù anh có muốn giúp cũng chẳng thể giúp gì. Có lẽ hiểu biết về nấu nướng, bếp núc của Khang Duy còn kém hơn cả nó nữa.
Chuông vang lên, thời lượng nấu ăn kết thúc. Hoàng Quân làm trứng ốp la và rau tầm bóp xào tỏi, Mai làm thêm món cơm cuộn rong biển khá bắt mắt. Chỉ hơi tiếc trứng ốp của Hoàng Quân hơi cháy, rau cũng xào hơi mặn. Vậy là trượt.
Hải Đăng, món tủ là sườn chua ngọt bình thường làm lúc nào cũng rất ngon, nhưng không hiểu sao hôm nay lại cho nhiều đường khiến miếng sườn không được đẹp mắt, ăn cũng thấy lờ lợ. Thì nguyên nhân là do ai đấy, Hải Đăng cứ mải bực tức mà không quan tâm Hương Ly đưa cho mình đường hay muối, đến khi phát hiện ra thì chuyện đã rồi.
Vài món nữa được đưa lên, có lẽ thịt kho tàu với canh khoai tây hầm xương của Nhật Linh và Quang là ổn nhất. Chỉ còn Khang Duy và Thiên Ngọc mãi chẳng thấy gì, chị Huyền đợi không được, đích thân đến chỗ bếp của đội Thiên Ngọc, tò mò không biết sơn hào hải vị gì mà lâu như vậy. Thiên Ngọc gãi đầu gãi tai bưng ra một cái nồi, bao nhiêu thời gian như vậy mà trên mâm của hai người có duy nhất món “rau nấu cám”. Chị Huyền mặt méo xệch, nhìn vậy ai mà dám ăn, cười cười rồi bỏ về. Tất nhiên, giải nhất thuộc về Nhật Linh và Quang.
Bữa trưa chắc mỗi Nhật Linh và Quang no bụng và ngon miệng nhất. Nhật Linh chút chút lại liếc nhìn Thiên Ngọc mà cười, đã nói đi học nấu ăn đi thì không nghe, giờ thì đành chấp nhận như vậy thôi chứ biết sao giờ?
Cổ nhân có nói đến một hiện tượng, gọi là sự liên quan giữa mắt và bụng, “căng da bụng chùng da mắt”. Trời về trưa, ăn no ai cũng muốn ngủ một giấc, Khang Duy thì được gọi là ngoại lệ, ngủ là vì quá bực mình, bụng sôi liên hồi mà thấy ức chế. Cũng cùng chung cảnh ngộ, Thiên Ngọc không khác Khang Duy là mấy, bụng cứ sôi òng ọc, nó lay lay gọi Nhật Linh dậy:
- Đi mua đồ ăn với tớ...
- Phải xuống huyện đấy. Xa phết. Phải đi bộ nữa.
- Nhưng tớ đói kinh khủng, lại hết đồ ăn rồi.
- Cậu nhớ đường chứ?
Thiên Ngọc hơi chần chừ rồi cũng gật đầu, đường có một đoạn, chắc chắn là sẽ nhớ thôi. Nhật Linh nhận cái gật đầu của Thiên Ngọc, cũng miễn cưỡng mò dậy đi cùng. Đường ngắn, nhưng là đường rừng nên hơi khó đi, cũng khó mà nhớ đường chính xác. Nhật Linh không tin vào năng lực nhớ đường của mình mới không dám đi, nhưng Thiên Ngọc nói nhớ thì cũng đành tin tưởng vậy. Dù sao thì Thiên Ngọc cũng đang đói, Nhật Linh biết cái cảm giác đói bụng rất chi là khó chịu.