Giang đã từng thích Vy, thậm chí âm thầm thừa nhận đó là mối tình đầu tuyệt vọng của mình. Mấy năm đằng đẵng, Giang là người dõi mắt theo chứ chưa bao giờ nhập cuộc vào thế giới tình yêu vốn riêng của hai người Hải, Vy, thậm chí, ngay cả khi Hải đã mất. Giờ đây, đứng trước tình cảm chợt xuất hiện với một người con gái khác, anh cũng không biết mình phải làm sao. Vừa bồn chồn, lúng túng, vừa khổ sở, lại có chút thấp thỏm không yên. Chẳng biết Văn đối với anh… thể nào?
Đúng đêm Mười sáu, trăng tròn, rất sáng, cả đoàn vừa đi theo người dẫn đường, vừa chuyện trò rôm rả trong tiếng sóng biển từ xa vọng lại. Giang cầm đèn pin, thỉnh thoảng muốn lấy cớ soi đường cho đoàn để lướt qua nhìn Văn. Khác với hình ảnh cô gái yếu đuổi say nắng buổi trưa, Văn giờ khỏe khoắn, bước đều mà chắc, không bao giờ để mình tụt lại ở phía cuối đoàn. Giữa chặng đường về, cô nàng dược sĩ của Huy kêu mệt, nên cả bọn phải dừng lại nghỉ một lúc. Văn chạy lên trước chọn ngay một ghềnh đá rộng để mọi người vừa dưỡng sức vừa ngắm cảnh. Không gian rừng, biển liền kề, gió rất lộng, trên cao lại là vầng trăng tròn vành vạnh, khiến đám thanh niên cũng cảm nhận được thứ rung động lãng mạn mà chân thực lạ kỳ của thiên nhiên, nên im ắng cả lại.
Đã bao nhiêu lần ngẩng lên là thấy một vầng trăng ở trên đầu, khi tròn khi khuyết, khi mờ khi tỏ, nhưng đểm ấy, là lần đầu Giang biết tới thứ ánh trăng rực rỡ mà dịu dàng, đến mức anh phải nín lặng ngắm nhìn. Ở ghềnh đá, Văn đã tháo ba lô, lôi máy ra, bắt đầu chỉnh sửa và chụp thử cảnh trăng đêm. Còn Giang, lặng lẽ ngồi lui ra một góc, cũng lấy máy ảnh, nhưng không phải chụp trăng, mà là chụp lại hình ảnh người con gái đang muốn níu giữ thứ ánh trăng đẹp nhất.
Hành quân liền tù tì trong ngày, mọi người cũng đều mệt, cho nên, khi về đến nơi nghỉ của chú dẫn đường thì cũng khá khuya. Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, mọi người tắm giặt, ăn uống xong thì quyết định sẽ đi ngủ sớm. Nhưng k hi chui vào túi ngủ trong lều rồi, Giang vẫn không thể nào ngủ nổi. Xoay trở trên nền bạt một hồi, anh rón rén kéo khóa chui ra, lững thững đi dạo dọc bờ biển. Vòng đi vòng lại, thấy sóng vỗ vào chân không quá lạnh, một phút bốc đồng, Giang cởi áo, lao xuống làn nước, vùng vẫy như xua đi những cảm xúc khó hiểu trấn áp anh cả một ngày.
Gần nửa tiếng sau, lúc Giang lướt thướt đi lên, anh giật mình, bóng dáng một cô gái ngồi ngoài ghềnh đá khiến anh thót tim lại. Sau khoảnh khắc bất ngờ, Giang biết chắc đó là… người chứ không phải ma quỷ gì cả, thậm chí còn là một cô gái. Mái tóc cô bay nhẹ trong đêm vì những làn gió biển, lại được soi tỏ bằng thứ ánh sáng bàng bạc dịu dàng. Trong vài bước chân đi tới, Giang đã nhận ra đó chính là Văn.
Văn cũng nghe thấy tiếng bước chân, cô quay lại nhìn anh, nhưng không có vẻ ngạc nhiên, như thể cô biết rằng anh sẽ tới. Đêm đã khuya, sóng biển rì rào, một cô gái ngồi bên ghềnh đá lại như gợi chút gì mộng ảo. Văn đang nhìn anh, như thể muốn nói điều gì. Trong đầu Giang vụt qua ý nghĩ, có khí nào cô ấy đợi mình không?
Khi anh còn chưa hết hồi hộp, đang định mở miệng hỏi vì sao khuya khoắt thế này, cô còn ngồi đây thì đột nhiên thấy Sự lồm cồm từ trong một hang đó gần đó bước ra, khiến những mơ tưởng của Giang tắt ngấm. Một lúc sau, Giang mới nhận ra mình vẫn đứng lớ ngớ như trời trồng, tất cả trí não chỉ đủ để anh ú ớ nói một câu đại ngu ngốc.
“Hai đứa… ờ… cẩn thận không là cảm đấy!”
Rồi Giang sải bước vào trong khu nghỉ. Hình như có một vỏ sò găm vào chân anh, khiến anh thấy đau điếng cả người. Đột nhiên, có tiếng chân chạy phía sau Giang, rồi có bàn tay nhỏ nắm lấy tay anh, ngay ở bậc thềm của khu lán.
“Anh Giang!”
Giang thở dồn, lúc sau mới quay lại, nhìn Văn bằng ánh mắt xa lạ. Cô vẫn đang nhìn anh, vừa hấp tấp vừa ngại ngùng.
“Không phải như anh nghĩ đâu.”
“Tôi chẳng nghĩ gì cả”, vừa nói, Giang vừa hất mạnh tay cô ra, không hay cử chỉ của mình khiến tay cô đập vào cột nhà gần đó.
Văn nhăn nhó vì đau, nhưng vẫn cố gượng cười nhìn anh, hỏi nhỏ”
“Thật là… anh không nghĩ gì ???”
Giang nhìn Văn một hồi, cuối cùng lạnh nhạt “Sao phải nghĩ. Cô thì liên quan gì đến tôi”.
Nói xong, anh đi thẳng đến khu bể nước, tráng qua nước ngọt. Vừa nãy bơi không sao, mà giờ, thứ nước múc từ giếng chẳng hiểu sao lại làm anh thấy lạnh buốt.
7. Lang thang Tây Nguyên xong, cả hội rong ruổi trở về. Trên đường quay lại, Giang đột nhiên nổi hứng, nói muốn tạt vào Đà Nẵng nửa ngày, nói cả đoàn cứ đi trước, anh sẽ tăng tốc bám theo sau. Mọi người phản đối không được, cuối cùng Huy bảo mọi người biểu quyết. Kết quả là đoàn thống nhất dừng lại ở Đà Nẵng một ngày, sau đó tống xe gửi lên tàu, về cho đỡ mệt.
Ngồi ở quán cà phê, Giang mày mò một lúc mới tìm được địa chỉ của Vy. Anh bảo đám bạn cứ lượn lờ, khi về anh sẽ gọi, rồi cầm chùm chìa khóa, nhảy lên con Min-khờ. Xe vừa nổ máy, đột nhiên có bóng áo vàng lao tới phía anh vội vã. Văn hấp tấp giữ xe Giang lại.