Hôm sau, Linh chở mẹ đi chợ sắm đồ Tết. Đang trông xe cho mẹ mua hàng, cô bỗng giáp mặt Phương Híp, cậu ta vừa dừng xe ngay gần đó. Nhưng đúng như “cam kết” ngày ấy ở giảng đường, hai người lơ biệt nhau luôn. Mua đồ xong, Phương nhảy lên xe phóng thẳng. Cái cảm giác như vĩnh viễn không bao giờ còn nói chuyện với nhau nữa khiến cô khó thở, đến mức phải cắn chặt môi, chỉ sợ sẽ bật khóc giữa đường.
Lúc chở mẹ về, mẹ bảo với Linh, “Con định tránh mặt cô Tràm với thằng Phương luôn đấy à! Có thế nào cũng phải nói chuyện cho rõ ràng. Nhất là với cô Tràm, cô ấy thương con như vậy, đừng làm cô ấy buồn!”.
Linh “vâng” khẽ một tiếng. Lần đầu tiên trong mấy tháng, cô đột nhiên mong muốn mãnh liệt có một lần “nói chuyện rõ ràng” cho ra ngô ra khoai, thậm chí là ba mặt một lời với Phương Híp và cả chị Hằng kia, nếu cần thì cả anh Khánh. Cảm giác uất uất của người bị đổ oan khiến cô không còn muốn duy trì cái tinh thần mặc kệ, muốn người ta nghĩ sao thì nghĩ nữa…
20. Nhưng, Linh chưa kịp thực hiện ý nghĩ đó, thì một việc đột nhiên diễn ra, khiến Linh vô cùng hối hận về thái độ của mình với cô Tràm. Chiều hôm đó, Linh đang lau dọn bát đĩa, thì có điện thoại của bố Phương. Chú ấy gọi đến, nhờ Linh đi tìm Phương về ngay, bởi lúc đang bán hàng cô Tràm đột nhiên ngất xỉu, giờ đang đưa đi cấp cứu, chưa rõ tình hình thế nào. Nghe điện thoại của bố Phương xong, Linh rối bời, vội vã dắt xe đi. Chẳng còn nhớ gì đến giận hờn trước đó, cô gọi cho anh Khánh, nhờ hai anh em anh đi tìm Phương. Còn cô, theo suy đoán bản năng, tự mình đạp xe một mạch đến nhà chị Hằng.
Lúc đạp xe lòng đầy quyết tâm, nhưng khi đứng trước nhà chị ta, Linh lại thấy căng thẳng. Cánh cửa nhà khép hờ. Bên trong, tiếng nhạc nện ầm ầm, rầm rộ. Linh gõ một hồi vẫn chẳng thấy ai ra, đoán tiếng nhạc lớn quá nên người trong nhà không nghe thấy được. Tần ngần một lúc, rồi cô quả quyết đi vào, cố gắng bước thật chậm. Cả phòng khách không có ai. Trên bàn là một cốc cà phê uống dở. Linh cất tiếng gọi lần nữa, song vẫn không thấy lời đáp.
Định quay ra, nhưng nhớ lại giọng gấp gáp và sợ hãi của bố Phương lúc gọi điện, Linh quả quyết tiến vào lần nữa. Linh vừa bước vào phòng trong vừa cất tiếng.
“Có ai ở nhà không ạ?”
Câu hỏi cất lên lần thứ hai, Linh chết lặng. Căn phòng phía trong với chiếc giường lớn kê sát cầu thang, vương vãi đầy quần áo. Nhưng không phải ở trên giường, mà ngay dưới nền đất, có hai người đang quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ xen giữa tiếng nhạc hỗn loạn. Họ không ngừng vật lộn trên nền đất, hổn hển cắn xé nhau như những con thú dữ.
Linh bước giật lùi từng bước. Lúc cô định quay người, thì hai người kia lộn thêm một vòng, đúng lúc ánh mắt Phương mở ra, bắt gặp ánh mắt Linh khi đó.
Có thể nó là một giây, cũng có thể là cả một thế kỷ. Rồi Linh quay người, chạy như điên loạn ngoài đường, quên mất chiếc xe đạp vẫn nằm chỏng chơ ở đó. Cô chạy đến mức hai mắt rát bỏng, đến mức bàn chân lảo đảo như sắp ngã đến nơi. Chạy đến khi sức cùng lực kiệt, cô nhận ra mình đã đứng dưới gốc cây hoa sữa quen thuộc ở nhà. Linh vội túm lấy nó, như túm một cái phao, rồi gục vào đó.
Nôn thốc nôn tháo.
Khi dạ dày đã dốc cạn mọi thứ, tâm hồn tan hoang thành từng mảnh, Linh mới nhớ, cô chưa báo cho Phương biết chuyện cô Tràm bị ngất. Cô lảo đảo đứng dậy, đấu tranh giữa việc có nên quay lại hay không. Vừa nghĩ tới đó, cơn buồn nôn lại ập đến, khiến cô nôn đến tận mật xanh mật vàng. Khi ngẩng đầu lên, trời đất bỗng quay cuồng, cô chỉ kịp loáng thoáng nghe thấy tiếng Thành Cận bên tai.
“Lô, tớ vẫn không tìm thấy… Lô, Lô! Cậu sao thế hả? Anh Khánh ơi!”
Tận đến khi tỉnh dậy, Linh mới biết mình đã ngất đi. Anh Khánh và Thành là người đưa cô vào nhà. Chiếc xe đạp của cô cũng đã được dựng ngay ngắn trong nhà. Nghe mẹ cô nói, ở bên nhà, Phương đã trở về, cô Tràm cũng đã tỉnh, bác sỹ bảo cô ấy ngất vì thời gian suy nhược quá lâu. Bác sỹ truyền cho cô chai nước và dặn người nhà đừng làm cô căng thẳng. Nhưng từ lúc tỉnh dậy, cô Tràm như bị trầm cảm, chẳng nói với ai bất cứ lời nào, càng không nhìn đến mặt Phương.
Tết năm đó, cũng giống như mùa hè năm đó, ảm đạm và thê lương. Ngước nhìn bầu trời đêm Giao thừa, điều cô mong duy nhất là thời gian một năm qua chưa bao giờ có thật. Nhưng, biết điều đó là viển vông, nên cô mong cho mình vững vàng, an ổn, mong mọi điều may mắn sẽ đến với những người thương yêu của mình. Lặng lẽ thả ngọn đèn trời, Linh đột nhiên cảm giác, đèn trời nếu chỉ có một mình cũng vô cùng cô lẻ.
Song, trong cái Tết ảm đạm đó, một niềm vui đã đến. Vào ngày mùng Bốn, cô nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm, báo cô là người đứng đầu toàn khóa về số điểm, cộng thêm bản nghiên cứu khoa học của cô được đánh giá rất cao, nên cô là người đầu tiên được khoa quyết về học bổng. Thầy nhắc cô chuẩn bị lo các giấy tờ thủ tục, đồng thời ra Tết vẫn phải tiến hành vài cuộc phỏng vấn thi tuyển nữa.