Cô dùng ánh mắt của người vừa phát hiện ra "Tân thế giới" qua sát tôi từ trên xuống dưới: "Thực ra, Hi Quang à, cậu rất xinh đẹp. Chỉ có điều ngày nào cũng mặc bộ đồng phục không đáng yêu này thôi."
Tôi chọc bát cơm, im lặng một chút mới lên tiếng: "Nếu như một người đàn ông hỏi cậu muốn ăn gì, rồi nấu cho cậu ăn, cậu có nghĩ anh ta yêu cậu không?"
Ân Khiết mãnh liệt gật đầu: "Nấu cơm hay gì đó chính là yêu rồi!"
Đúng thế, kỳ nghỉ hè ấy, tôi cũng nghĩ như vậy, cảm thấy anh ấy hình như thích mình. Sau này tôi mới hiểu ra, anh ấy làm vậy cũng chỉ là vì không muốn cùng tôi ra ngoài ăn cơm quán, không muốn "thơm lây" mà thôi.
"Bởi vậy mới nói, căn bệnh tự mình đa tình nhất định phải chữa trị tốt."
Nháy mắt, không biết từ đâu nổ ra một trận ghen tuông, tôi gắp miếng sườn chua ngọt bỏ vào miệng, cố gắng đè nén chua xót xuống dưới. Sau đó buông đũa, nghiêm túc tuyên bố: "Mình quyết định rồi!"
Ân Khiết và Vũ Hoa cùng nhìn về phía tôi.
"Mình cũng muốn xin nghỉ!"
Chương 17:
Ngày hôm ấy đương nhiên không thể xin nghỉ được, tôi phải tăng ca để chuẩn bị bản báo cáo. Sáng sớm hôm sau, tôi đặt cả bản báo cáo và đơn xin nghỉ trên bàn làm việc của giáo đốc Lâm.
Tôi vốn dĩ cho rằng đơn xin nghỉ của mình cũng sẽ như của người khác, cứ như thế được phê chuẩn trong im lặng. Nhưng mà tôi quả đúng là đã ngây thơ quá rồi.
Lâm Tự Sâm vừa tới, tôi đã bị anh ta triệu kiến vào phòng làm việc.
"Vì sao xin nghỉ?"
"A... Trong người cảm thấy khó chịu."
Lâm Tự Sâm ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh ta rơi trên người tôi, nhìn từ đầu tới chân: "Thật đáng tiếc, tôi đã từng là một bác sĩ, tôi thực sự nhìn không ra có bất cứ điểm nào không khỏe trên người cô."
Tôi hỏi lại theo phản xạ: "Anh là bác sĩ Trung y0?"
0 Trung Y mà người Trung Quốc nói, ở Việt Nam gọi là Đông Y, còn "Đông Y" đối với người Trung mà nói lại là ám chỉ tới Nhật.
Nếu không phải thì sao có thể "nhìn, nghe, hỏi, sờ"0 là có thể đoán bệnh được?
0 vọng văn vấn thiết: nhìn, nghe, hỏi, sờ – bốn phương pháp khám chữa bệnh của Đông Y (Trung Y).
Không ngờ tôi vừa nói xong, sắc mặt anh ra đột nhiên thay đổi. Ánh mắt nhìn tôi bỗng dưng lạnh như hàn băng. Tôi giật mình. Anh ta nhìn sang chỗ khác, giọn nói giống như đang cố gắng kiềm chế: "Đơn xin nghỉ này tôi không phê chuẩn, cô có thể đi ra được rồi."
Tôi cầm đơn xin nghỉ sầu não ra khỏi phòng. Ân Khiết nghiêng đầu: "Được phê chuẩn rồi hả?"
Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy, hỏi: "Cậu là bác sĩ Trung y?"
Ân Khiết mờ mịt trả lời: "Không phải, cậu động kinh rồi à?"
"Nghe xong những lời này cậu có tức giận không?"
"Có gì mà tức giận, cùng lắm cùng chỉ nghĩ cậu bị tâm thần thôi."
Ra là vậy, nhưng sao tôi lại cảm thấy phản ứng của Lâm Tự Sâm cứ như là tôi vừa giẫm lên hố bom không bằng. Tôi thở dài một tiếng, ném đơn xin nghỉ vào thùng rác, quyết định mấy ngày tới sẽ ngậm chặt miệng.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, mấy ngày kế tiếp lại càng náo nhiệt hơn.
Nguyên nhân chính là, Ân Khiết phát hiện ra chúng tôi bị kỳ thị.
"Thật quá đáng, cô ta rõ ràng mới nhận chức, nhưng lại được sắp xếp ở nhà A. Cho dù là người ở phòng đó vừa tạm thời chuyển đi để đi công tác thì cũng phải ưu tiên chúng ta đầu tiên chứ, chúng ta làm việc ở đây trước cơ mà. Thật đúng là ỷ vào sân sau, là người nhà của bộ trưởng. Tức chết mất thôi, người của bên quản lý đời sống nhân viên thật là quá đáng."
Công ty có hai kỳ túc xá là nhà A và nhà B, điều kiện không như nhau. Nhà A mỗi phòng hai người, có nhà vệ sinh riêng và máy giặt, điều kiện tương đối tốt. Lúc chúng tôi vào làm việc, bên quản lý ký túc nói nhà A đã kín phòng, nên sắp xếp chúng tôi ở nhà B. Không ngờ gần đây Ân Khiết phát hiện ra, một nhân viên mới tới làm lại được sắp xếp ở nhà A.
Vì thế, hiện tại chúng tôi đang cáo trạng ban quản lý.
"Cậu nói, chúng ta làm gì bây giờ? Không được, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy, mình phải đi tìm ban quản lý kháng nghị."
Vũ Hoa tuy rằng tính tình thành thật, nhưng cũng muốn chịu thiệt thòi, nghe vậy cô ấy cũng gật đầu nói: "Đúng, chúng ta viết đơn khiếu nại đi."
Ân Khiết khổ não nói: "Chỉ đơn khiếu nại cũng vô dụng, họ cố ý bỏ qua chúng ta, tới lúc ấy người ta ở đó lâu dài rồi thì còn làm gì được nữa?"
Tôi suy nghĩ một chút, "Vì sao không trực tiếp tìm phó giám đốc Lâm? Trước đây mình làm ở phòng tài vụ, lúc mọi người mới vào làm trưởng phòng còn nói trong công việc và cuộc sống có chuyện gì đều có thể tới tìm anh ta."