Khoảng nửa tiếng sau Cao Nguyên đến nơi, cô lẳng lặng lên xe, ngoan ngoãn để anh đưa về nhà một cách kì lạ.
“Xin lỗi, lúc chiều là do tôi không kiềm chế được nên mới hành động không đúng với em, lần sau…”
“Không, là tôi xin lỗi mới đúng, tôi đã cắn anh. Thật ra tôi không có quyền phản kháng thô bạo như vậy. Anh đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê tôi về thì đáng lẽ tôi phải là người chiều theo ý của anh. Nếu như gặp phải một người nào khác, có lẽ tôi đã bị đuổi việc từ lâu rồi, chứ không phải được anh xuống nước nài nỉ như thế này đâu. Anh yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, tôi hứa với anh, anh nói gì tôi cũng nghe theo, anh muốn làm gì cũng được, tôi sẽ để cho anh có thêm thời gian để giải quyết mọi chuyện với gia đình anh, chỉ cần tôi được trở về là tôi trước đây, đường ai nấy đi, không ai nợ ai.”
Người ta nói con gái là chúa mau thay đổi quả thật không sai. Hai tiếng trước chống trả quyết liệt, hai tiếng sau đã quay ngoắt 180 độ. Như thế cũng tốt, anh không còn phải bận tâm thêm việc dỗ dành mẹ rồi lại phải năn nỉ cô. Nhưng chỉ có điều, câu nói “đường ai nấy đi, không ai nợ ai” như có một vật nhọn đâm trúng vào tim anh.
Từ ngày bà Xuân về, Gia Nhi ít được tiếp xúc với Nguyên Dương. Hầu hết tối nào bà cũng vào phòng chơi đùa và dỗ dành đứa cháu, dường như trong mắt bà không có người con dâu này, à mà thật sự cô cũng chẳng phải là con dâu. Còn Cao Nguyên vẫn thế, cũng chỉ đứng tựa cửa nhìn vào, có chăng chỉ một cái mỉm cười khi ánh mắt thơ ngây và tròn xoe của Nguyên Dương nhìn về phía anh.
“Vừa rồi mẹ mới được gặp lại vài người bạn, trong đó có dì Mai trước đây ở gần nhà mình, con còn nhớ không?”
“Ai ạ?” Cao Nguyên ngơ ngác gãi đầu suy nghĩ.
“Dì Mai làm trong công ty bất động sản, có hai đứa con, một trai một gái. Đứa con gái tên My, ngày trước đi đâu con và nó cũng có nhau, thân như thanh mai trúc mã, mẹ cũng đã từng nghĩ đến việc cưới nó cho con đấy!” Bà vừa nói vừa liếc nhìn thái độ của Gia Nhi, cô vẫn chỉ cúi đầu chăm chú vào việc gọt mấy trái táo trên bàn.
“À…ừm…con nhớ rồi…nhưng sao bỗng dưng mẹ lại nhắc đến chuyện này.”
“Thứ sáu tuần này là đám cưới của con trai bà ấy. Tình cờ hôm trước gặp lại nên tiện thể mời mẹ đến dự. Hôm đó con cũng sắp xếp thời gian mà đi.”
“Dì Mai là bạn của mẹ, ba và mẹ đi thì được rồi, hoặc là đưa Hân đi cùng, con sẽ ở nhà với Gia Nhi và Nguyên Dương.” Anh bình thản đưa lên miệng một miếng táo, ngồi ngả ra ghế, choàng tay ôm eo Gia Nhi.
“Mẹ muốn con đưa Nhi đi!” Bà nói rõ ràng từng chữ.
“Sao ạ?” Anh bật dậy, vô tình đụng trúng Gia Nhi khiến dao cứa vào tay cô chảy máu. “Ơ…em không sao chứ?”
Cô bỏ hẳn cây dao xuống bàn, ôm lấy ngón tay, lắc đầu.
“Không sao.”
“Đưa anh xem!” Anh cầm lấy tay cô, sau đó chợt đưa lên miệng ngậm tỉnh bơ trước mặt bà Xuân và Gia Nhi.
Cảm giác âm ấm trên đầu ngón tay bất thình lình như chạy vào tận vị trí của tim, rồi lan tỏa dần khắp cơ thể khiến cả người Gia Nhi nóng ran. Cô nhanh chóng rút tay lại.
Bà Xuân bèn hắng giọng.
“Hai đứa muốn tình tứ thì cứ về phòng. Còn chuyện dự tiệc cưới, nhất định hai đứa phải có mặt! Mẹ muốn nhân tiện ra mắt Gia Nhi với mọi người, sau đó tính luôn chuyện cưới hỏi!” Bà bỏ về phòng, để lại hai ánh mắt vẫn còn ngượng ngùng nhìn nhau.
“Không sao chứ?” Cao Nguyên giả vờ lấy remote ti vi, không bấm gì, chỉ xoay xoay trên tay, lại hỏi.
“Không. Tôi về phòng trước.” Gia Nhi hai tay đan chặt vào nhau, bước thật nhanh về phòng.
Sáng sớm, Ngọc Hân đón taxi đến chỗ hẹn. Thời tiết Sài Gòn nóng bức, làn da trắng hồng của cô cũng bị ánh nắng làm cho đen sạm, gương mặt lốm đốm mụn khiến cô lúc nào cũng phải mang khẩu trang, trét đầy kem chống nắng. Hân leo lên xe, đưa địa chỉ mà bạn cô đã gửi qua tin nhắn cho người tài xế.
Nhìn dòng người nườm nượp chạy ngoài đường, Ngọc Hân có chút ngột ngạt. Cô đóng chặt cửa kính, nói với tài xế mở máy lạnh, sau đó lấy hộp trang điểm tô lại son, nhìn kĩ gương mặt trước khi đến nơi. Hân nghĩ đến người bạn sắp được gặp, Ly là bạn thân cô quen đã lâu trên facebook. Trước kia thỉnh thoảng cũng có về Việt Nam nhưng cả hai chưa từng hẹn gặp đi chơi cùng nhau, nghe Ly nói hôm nay ở trường có tổ chức lễ kỷ niệm hai mươi năm ngày thành lập nên nhân tiện rủ cô đến tham quan.
“Tớ đến rồi! Cậu đang ở đâu?”
Ngọc Hân đứng trước cổng trường, vừa nói điện thoại vừa nhìn khắp xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Ly đang từ trong trường bước ra.
“Tớ tưởng cậu không đến chứ?” Ly mắt sáng ngời, rạng rỡ ôm chầm lấy Hân.
“Cậu đã mời làm sao tớ không đến chứ? Mà đây là trường cậu học à? Cũng rộng rãi thật đó!”
Cả hai đi cùng nhau vào trường. Có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Hân. Sắc đẹp của Ngọc Hân không phải là loại tầm thường, cô thừa hưởng ánh mắt sắc sảo từ mẹ, sống mũi cao từ cha, đôi môi trái xoan lấp lánh sắc hồng, làn da tuy rám nắng nhưng vẫn còn nét rạng ngời tươi tắn. Dù chỉ mặc giản dị áo thun quần jean thế nhưng Ngọc Hân vẫn nổi bật, vẫn tạo được sự thu hút của các sinh viên nam trong trường.