Tôi nghi chắc là rượu uống ở phòng ca đã phát huy tác dụng rồi, đầu tôi choáng váng, sau đó nụ hôn của anh cứ thế mà hạ xuống, đầu tôi càng quay cuồng, nhất định là tôi uống nhiều quá, bằng không sao chỗ nào trên người cũng nóng hết vầy nè.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy anh cởi quần áo tôi, tôi biết rõ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là tôi không muốn ngăn cản thôi.
Tôi nhìn ánh mắt anh dậy sóng, tôi nhìn thấy ánh mắt anh mê ly, cuối cùng tôi nghe thấy anh nén xuống tiếng thở dốc hổn hển, khàn giọng hỏi tôi: "Nha Nha, có thể không?"
Tôi không trả lời, trực tiếp hôn lên môi anh.
Tôi thích anh, anh, cũng ở trong tim tôi.
Lúc anh tiến vào, tôi chỉ thấy anh giống như thanh đại đao, một nhát bổ đôi tôi ra làm hai, tôi đau tới đổ mồ hôi, nước mắt không kiềm nổi mà chảy ra, tôi nhịn không được, la lên một tiếng.
Con bà nó chứ, An An gạt người! Tôi từng mặt dày chịu sự cười nhạo khoa trương của cô ấy mà hỏi cô ấy, cô ấy nói lần đầu lên giường đau giống như ngón tay bị ngăn kéo kẹp một cái vậy, rồi cô ấy nhìn tôi cười to, chỉnh lại là không đau như bị ngăn kéo kẹp đâu. Tôi thấy cái việc này thà để bị ngăn kéo kẹp đau còn hơn, sớm biết đau đến như này thì tôi đã chẳng thèm đồng ý làm rồi.
Trình Gia Gia ở phía trên tôi nghe thấy tiếng hét cũng nhận ra có điều bất thường, chợt ngừng lại, hơi giật mình nhìn tôi, trong mắt toàn là vẻ không tin cùng khiếp sợ: "Nha Nha, làm sao mà em vẫn là..."
Tôi đau đến đổ mồ, không còn tâm trí đâu mà nghe lời của anh, chỉ biết dùng sức lay cánh tay anh, lấy chân đạp anh, tâm trạng lãng mạn ban nãy chẳng còn sót lại một mống: "Đau quá, đau quá, em đau chết mất. Anh đi ra ngay cho em."
Vừa cử động, cơ thể tôi lại càng đau, anh như cái cưa, cưa ngang người tôi, đi vào cũng đau, đi ra cũng đau. Trình Gia Gia nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, ấn chặt tôi xuống: "Đừng nhúc nhích, Nha Nha, như thế này anh không chịu nổi, trước tiên đừng có nhúc nhích."
Tôi không biết đâu, sao không giống như trong tiểu thuyết viết chút nào vậy, cực khoái đâu, triều cường điên đảo đâu??
Trình Gia Gia đột nhiên ôm lấy tôi, hôn lên tai tôi, không nói một tiếng, chỉ gắt gao ôm tôi vào lòng, tôi rốt cục cũng cảm nhận được thứ gọi là "Muốn khảm cả nàng vào người" trong tiểu thuyết, lúc tôi bị anh ôm chặt đến sắp tắt thở thì lại nghe anh nhẹ nhàng nói: "Thực xin lỗi, Nha Nha."
Chẳng biết có phải tôi nghe lầm hay không, mà giọng anh có vẻ như tự trách rất nhiều.
"Vâng, là em nguyện ý." Tôi vươn tay ôm lấy anh, đang đông, trán anh thế mà lại đổ đầy mồ hôi, tôi nhìn vẻ mặt nhếch miệng chịu đựng của anh, anh, có phải đang kiềm nén rất khó chịu không?
Trình Gia Gia thay đổi ánh mắt, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn tôi: "Đừng sợ, Nha Nha, có anh ở đây mà. Em thả lỏng đi, sẽ nhanh không đau nữa."
Anh không ngừng hôn tôi, nói tôi nghe những lời ngọt ngào, tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa, chỉ thấy ngọt ngào, thời khắc này, tôi vô cùng mãn nguyện, tôi với anh thân mật bằng ngôn ngữ cơ thể, anh ở trong tôi, tôi nghe anh ồ ồ thở, nhìn bộ dạng kiềm nén khó khăn của anh, tôi cảm thấy, thực thỏa mãn.
Hóa ra, lại chẳng đau bằng bị ngăn kéo kẹp nhỉ?
Chương 31
Buổi tối đó, anh ôm tôi ngủ suốt một đêm, lại chẳng hề đụng tới tôi lấy một lần. Có thể vì tuổi trẻ cường tráng, tôi luôn cảm giác được anh áp chế dục vọng nóng bỏng của mình xuống, nhưng anh vẫn chỉ gắt gao ôm tôi, để tôi vô cùng tự kỉ mà nhớ tới một câu trong tiểu thuyết: "Người đàn ông không làm tình với bạn mà ôm bạn ngủ chính là người đàn ông yêu bạn."
Kì thật tôi ngủ không ngon, anh ôm tôi chặt quá, lồng ngực anh rắn chắc, nhiệt độ nóng bừng dán sau lưng tôi, mà cái thứ đầu sỏ nãy giờ quấy rối lung tung cũng đứng lên, nóng hầm hập trên mông tôi, tình cảnh này cộng với việc phận gái vừa mới thoát thân xử nử và hai mươi bốn năm ngủ một mình, thì làm sao tôi bình yên ngủ được chứ. Chỉ là tôi không dám lộn xộn, chỉ cần tôi vừa cử động, anh sẽ lại hỏi tôi: "Sao thế? Không thoải mái hả? Em còn đau sao?"
Thật ra thì sau đó cũng có đau, nhưng cảm giác không chân thật lại nhiều hơn, tôi hốt hoảng, hiện tại tôi không còn là xử nữ nữa, việc này tính ra rất bình thường, nhưng với tôi lại chẳng bình thường chút nào. Tôi mãi đến sáng mới mơ mơ màng màng ngủ được, ngủ chưa bao lâu đã bị tiếng đóng cọc ầm ầm ở công trình đối diện đánh thức. Vừa mới mở mắt, đã thấy Trình Gia Gia đang nhìn trần nhà tới xuất thần, ánh mắt trong trẻo, nhìn qua thấy thanh tỉnh vô cùng.
Vừng dương mùa đông sáng rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt anh, để anh trong nắng càng thêm tươi sáng, trên trán lại còn buông lơi vài sợi tóc thất thần, anh khẽ cau mày, môi hơi mím lại, trên cằm mơ hồ có hàng ria xanh chưa cạo, xuống chút nữa, tới cổ, là xương quai xanh nhợt nhạt và da thịt màu lúa mạch, dưới ánh mặt trời, da thịt anh căng lên, trông rất có sức mạnh.