Ứng Nhan nhíu nhíu mày: "Tiểu Lý giờ vẫn chưa quen với mấy chuyện này, mình cô ấy có ổn không..."
Thọ Phương Phương khéo hiểu chuyện mà mở miệng: "Một bàn đãi khách của chúng ta mà không có ai tiếp thì kì cục lắm, tốt nhất là vầy đi, Tiểu Lý qua đó ngồi trước, tôi sang đó với cô ấy, giờ thời gian cũng không lâu nữa đâu, chừng nửa tiếng nữa là xong rồi, Tiểu Lý hẳn cũng không có vấn đề gì, anh thấy thế nào?"
Ứng Nhan nhìn ra ngoài cửa, thấy bàn của chúng tôi ban nãy quả không còn Tiểu Trương thật, Uông tổng với Vương tổng uống với nhau câu được câu chăng, thoạt nhìn có chút quái dị.
Thọ Phương Phương đứng một bên cười cười: "Này, tôi làm việc thì anh cứ yên tâm, sẽ chiếu cố tốt cấp dưới của anh mà, hơn nữa, ấn tượng của Uông tổng với Tiểu Lý tốt lắm, vừa rồi còn khen Tiểu Lý với tôi nữa kìa, hỏi tôi là Tiểu Lý đi đâu."
Tôi âm thầm bĩu môi, biểu hiện của Thọ Phương Phương trước mặt Ứng Nhan thật dịu dàng phóng khoáng, săn sóc chu đáo, tôi khẳng định chỉ cần Ứng Nhan vừa đi thì cô ta sẽ mặc kệ sống chết của tôi ngay.
Tuy rằng Ứng Nhan vẫn rất chiếu cố tôi, nhưng mà trước việc công thì, hắn chỉ nhíu mi, nhanh chóng khoác áo, cũng chẳng ngẩng đầu lên mà nói với tôi: "Nha Nha, cô ra tiếp trước đi."
Tôi đối với kết quả bi kịch này đã sớm chuẩn bị tâm lý, tên Ứng Nhan này chính là thế, dù có quan hệ gì đi chăng nữa, gặp phải việc công thì tất cả đều không màng, tôi chỉ có thể thầm than cho mình nghèo mà còn phải eo, bị Thọ Phương Phương này đì rồi.
Ứng Nhan phóng đi như sao xẹt rồi, Thọ Phương Phương đứng đó liếc tôi một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tiểu Lý, còn chưa qua đó sao?"
Trình Gia Gia vẫn luôn mặt lạnh tựa vào ghế, bỗng nhiên đứng lên, đi ra ngoài trước, Thọ Phương Phương vừa nãy đặt toàn bộ chú ý lên người Ứng Nhan, lúc này mới chú ý thấy còn có một đại thần ở đây, nhanh chóng mỉm cười đẹp đẽ, đi theo thật nhanh: "Trình tổng..."
Tôi chậm rì rì ra khỏi phòng nghỉ, đi về phía bàn của mình, Uông tổng đúng là sức trâu, hò hét ăn uống cả buổi tối, vẫn chưa thấy đổi sắc chút nào, mà ông ta còn hưng phấn lên thì phải, giọng nói cao hơn rất nhiều, từ phía xa đã nghe thấy tiếng cười ha ha của ông ta.
Tôi lén lút về lại chỗ ngồi của mình, hy vọng có thể an tọa mà không bị ai chú ý, nhưng mà vừa đến cạnh bàn thì Uông tổng đã thấy được tôi, ổng vung đầu, đưa phiến tóc hào khí vạn dặm kia về vị trí cũ, cười hà hà: "Ha ha, Tiểu Lý, cuối cùng cô cũng trở lại, cô đi rồi uống rượu cũng không còn sức nữa, đến đây, chúng ta tiếp tục uống."
Tôi nước mắt ròng ròng, Uông tổng, ông cũng coi trọng tôi quá ha, tôi chỉ là con chim sẻ nhỏ trong công ty thôi mà.
Bọn người Uông tổng đang uống nhạt nhẽo, vừa thấy tôi nhập cuộc đầy sức sống, lại còn là một cô gái trẻ, cả đám cao hứng ngay, tôi phải uống những mấy ly rượu đỏ, mà còn là rót đầy nhóc, tôi không biết châm trên bàn rượu đến mực nào mới khéo, nên bọn họ cứ để cho tôi rót đầy, tôi sẽ thành thành thật thật thêm đầy. Lần này uống hết mấy ly rượu đỏ, dù tửu lượng tôi có khá đi chăng nữa, cũng gánh không nổi, chỉ là tôi uống rượu chẳng có biểu hiện như uống rượu, mà càng uống mặt càng trắng, ánh mắt cũng chẳng thay đổi gì nhiều.
Bọn người Uông tổng càng lúc càng ngạc nhiên, liên tục khen tôi tửu lượng cao, ngay cả mấy ông tổng chả mấy sôi nổi ở bàn bên cũng bắt đầu hào hứng ké, cả đám đến chuốc rượu tôi.
Lòng tôi thầm kêu khổ, vừa nãy uống rượu quá mau, đầu tôi đã bắt đầu choáng rồi, tôi chẳng biết ứng phó với cục diện này thế nào, chỉ hi vọng Thọ Phương Phương có thể thực hiện lời hứa của mình. Tôi ngẩng đầu tìm bóng dáng Thọ Phương Phương, chỉ thấy Thọ Phương Phương ngồi vững vàng tại bàn khác, không có chút nào gọi là sang đây cứu nguy.
Tôi rõ ràng rồi, tối nay, Thọ Phương Phương chính là có ý khiến tôi xấu mặt, Uông tổng đối diện đang rót tiếp cho tôi, tôi nhìn bóng lưng vững vàng của Thọ Phương Phương, máu xông lên não, đệt, đồ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, không cứu thì không cứu, hôm nay bà đây liều mạng, dù sao cũng sẽ xong mau thôi, chỉ là, hôm nay tôi sẽ phải say quắc cần câu trong này.
Uông tổng quả nhiện lại nâng ly với tôi, tôi cũng chịu phận bất hạnh với lấy ly, đang định cầm ly lên, thì trên vai tôi sụm xuống, sau đầu truyền tới một giọng hơi trách cứ: "Nha Nha, em lại thể hiện à."
Cái giọng này, tôi giật thon thót, chẳng phải là Trình Gia Gia ban nãy đàm phán thất bại với tôi sao, giờ tử rồi lại hồi mã thương á?
Tôi theo bản năng muốn vung bàn tay của Trình Gia Gia ra, lại nghe thấy anh ghé vào tai tôi nói một câu thật nhẹ: "Đừng nhúc nhích, em nếu không muốn uống nữa thì phải nghe lời anh."
Uông tổng cũng bị động tác táo bạo của Trình Gia Gia làm kinh ngạc, nghi hoặc khó hiểu nhìn Trình Gia Gia: "Trình tổng, cậu..."