Nhiếp Vũ Thịnh không hề hoang mang, tất cả các thí nghiệm trên động vật đều do anh thực hiện, phương án phẫu thuật cũng do một tay anh nghiên cứu, sửa đi sửa lại đến từng chi tiết, có nhắm mắt anh cũng biết bước tiếp theo nên làm gì. Khi ở trong phòng phẫu thuật, anh vô cùng tập trung, không hề nghĩ tới điều gì khác, chỉ chăm chú hoàn thành ca mổ, xong xuôi mới nhớ ra hỏi y tá: "Chủ nhiệm đâu?"
"Ng nói bên văn phòng bệnh viện tìm ông có việc, vẫn chưa quay lại."
"Ồ."
Bệnh nhân được đưa đến phòng Hồi sức, Nhiếp Vũ Thịnh không đi mà cùng bác sĩ gây mê chờ đến lúc bệnh nhân tỉnh lại rồi mới theo phương án đã chuẩn bị, đưa bệnh nhân đến khoa Chăm sóc đặc biệt. Xong xuôi mọi việc ở đây, anh mới đi rửa tay thay quần áo. Vừa khoác áo blouse lên, anh chợt nghe Tiểu Mẫn ở bên ngoài gõ cửa: "Nhiếp sư huynh, lão yêu tìm anh, điện thoại của anh tắt máy!"
"Ra ngay đây!"
Mỗi khi có ca mổ, Nhiếp Vũ Thịnh đều tắt điện thoại, bằng không Chủ nhiệm Phương nghe thấy sẽ trách mắng. Hôm nay do quá bận nên ra khỏi phòng phẫu thuật anh cũng quên chưa mở điện thoại. Anh vội vàng cài khuy áo vừa bật điện thoại vừa đi đến phòng chủ nhiệm.
Chủ nhiệm Phương đang chờ anh trong văn phòng, anh tưởng chủ nhiệm sẽ hỏi chuyện của ca mổ nên chỉ báo cáo qua phần sau của quá trình phẫu thuật và tình trạng bệnh nhân sau phẫu thuật. Chủ nhiệm Phương gật đầu bảo anh: "Lát nữa tôi sẽ đến bệnh viện thăm bệnh nhân. Tiểu Nhiếp, có một chuyện, cậu phải chuẩn bị tâm lý."
Tim Nhiếp Vũ Thịnh đột nhiên chùng xuống, anh linh cảm có thể bệnh tình của bố mình có chuyển biến gì đó, sau đó lại lập tức nghĩ đến Tôn Bình, nhưng tình trạng phục hồi của Tôn Bình vẫn rất tốt anh lo lắng hỏi Chủ nhiệm Phương: "Sao thế ạ?"
"Luật sư của bố cậu vừa gọi điện tới nhưng cậu tắt máy nên văn phòng bệnh viện gọi cho tôi. Họ nói bố cậu bị Ủy ban Giám sát trị trường chứng khoán điều tra, tạm thời không thể rời khỏi Hồng Kông."
Nhiếp Vũ Thịnh sững ra mất mấy giây rồi hỏi: "Ủy ban Giám sát trị trường chứng khoán ạ?"
"Ủy ban Quản lý chứng khoán Hồng Kông, còn tình hình cụ thể cậu mau gọi điện hỏi đi."
CHƯƠNG 23:
Lòng Nhiếp Vũ Thịnh nóng như lửa đốt, nhìn điện thoại quả nhiên thấy có báo cuộc gọi nhỡ, trong đó có đến ba cuộc là từ luật sư Khương của bố anh ở Hồng Kông. Anh vội vàng gọi lại, luật sư Khương vừa nghe thấy giọng anh liền thở phào: "Cậu Nhiếp, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi."
"Bố tôi bây giờ sao rồi?"
"Ông ấy bị đưa đi để điều tra, hơn nữa còn bị hạn chế xuất cảnh nên hiện giờ không thể rời Hồng Kông về đại lục được. Lần này hơi rắc rối, có người tố cáo ông ấy giao dịch ngầm."
Nhiếp Vũ Thịnh không hiểu giao dịch ngầm là thế nào, bèn hỏi lại: "Có nghiêm trọng không?"
"Cực kỳ nghiêm trọng." Tiếng phổ thông của luật sư Khương mang nặng âm Quảng Đông, nói có vẻ rất vất vả nên ông chuyển luôn sang nói bằng tiếng Anh, "Ủy ban Giám sát thị trường chứng khoán Hồng Kông rất nghiêm ngặt trong việc xét xử các hành vi giao dịch ngầm, nếu bị điều tra ra đúng là có chuyện đó, ông Nhiếp sẽ phải ngồi tù."
Nhiếp Vũ Thịnh hiểu được rất ít thông tin từ lời của luật sư nên cũng chuyển sang dùng tiếng Anh hỏi: "Thư ký của bố tôi đâu? Tôi cần nói chuyện với ông ấy."
"Ông ta cũng bị đưa đi rồi, phía cảnh sát muốn ông ấy phối hợp điều tra."
"Vậy hiện giờ còn ai ở công ty?"
"Thành viên Hội đồng quản trị và Ban giám sát đều ở Hồng Kông, ông Phác Ngọc Thành, Tổng giám đốc Tập đoàn cũng đang ở Hồng Kông. Cậu biết đấy, ông Nhiếp đến Hồng Kông là để chủ trì hội nghị cấp à."
Nhiếp Vũ Thịnh nghĩ một lát rồi nói: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi tìm hiểu tình hình, tranh thủ đến đó trong thời gian sớm nhất."
"Không, không!" Luật sư Khương vội vàng ngăn anh lại, "Tình hình hiện nay vẫn chưa biết thế nào, tốt nhất cậu nên ở lại đại lục. Tôi đề nghị cậu đi gặp Ban lãnh đạo công ty ngay, tôi sẽ nói ông Nhiếp viết giấy ủy quyền cho cậu."
"Vâng." Nhiếp Vũ Thịnh đáp, "Tôi sẽ đi gặp Ban lãnh đạo công ty, khi nào thì Tổng giám đốc Phác về?"
"Ông ấy đang cố gắng về sớm."
Nhiếp Vũ Thịnh không quá hoảng loạn, mặc dù lòng anh đang rối bời, nhưng sự bình tĩnh vốn có của một bác sĩ ngoại khoa khiến anh bắt đầu dùng lý trí để phân tích lại đầu đuôi sự việc. Anh gọi điện đến trụ sở chính công ty của bố, Ban lãnh đạo bên này vẫn chưa biết bên Hồng Kông đã xảy ra chuyện, mấy vị Phó Tổng giám đốc vẫn đi làm như bình thường. Nhiếp Vũ Thịnh bèn thông báo chiều nay sẽ qua đó, có việc quan trọng muốn bàn bạc với mọi người. Thư ký Hàn ở công ty rất kinh ngạc, nhưng ông không nói gì mà chỉ đi sắp xếp lại thời gian của các vị Phó Tổng, thông báo cho họ về việc cậu Nhiếp sắp đến.