Tùng Linh thắng thế, quyết định tiếp tục đố để giảm số lượng bài tập.
- Núi nào mà bị chặt ra từng khúc?
Tuấn Anh chưa kịp trả lời thì nhỏ đã cướp ngang:
- Là núi Thái Sơn. Môn gì càng thắng càngthua ?
……
- Môn đua xe đạp.
Sau đó nhỏ đố một tràng câu đố về từ hôn mà chẳng cho tuấn Anh kịp trả lời. Đố xong, nhỏ đắc ý reo lên
- 49 câu đố, em được giảm 49 bài tập. Chỉ cần làm hết 1 bài tập này là em được tự do rồi, hoan hô.
Tuấn Anh cười cười không đáp, chỉ im lặng nói với nhỏ một câu:
- Để anh đố em mấy câu đố, nếu em giải được, thì sau này anh sẽ không bắt em học khi em không muốn nữa, em chịu không?
Món hời như vậy, đương nhiên nhỏ nhận lời ngay rồi.
Tuấn Anh đố một tràn nói về cái chết khiến nhỏ ngất ngây lắc đầu thua cuộc ngay lập tức. Tuấn Anh bèn thủng thỉnh nói ra đáp án.
Chết trong chùa gọi là -> Tự tử
Chết một cách lãng xẹt gọi là -> Lãng tử
Bị chấy rận cắn chết gọi là -> Chí tử
Điện giật mà chết gọi là -> Điện tử
Cha chết gọi là -> Phụ tử
Mẹ chết gọi là -> Mẫu tử
Em chết gọi là -> Đệ tử
Vợ chết gọi là -> Thê tử
Thầy giáo chết là -> Sư tử
Học trò chết là -> Sĩ tử
Quân lính chết gọi là -> Quân tử
- Cho nên, mấy câu hôn gì đó của em, không phải là anh không giải đáp được, mà là không có cơ hội để đáp. Do đó, những câu đố vừa rồi không tính. Tiếp tục học bài cho anh.
Mặt nhỏ lập tức xìu như cái bánh bao chiều bị ế, khóc trong nước mắt chảy ngược vào lòng, vừa cắm được cờ, nào ngờ cờ gãy cánh, buồn vô hạn.
- Được rồi, nể tình sự cố gắng mấy ngày nay của em, anh sẽ giảm số lượng bài tập cho em. Giải mấy bài tập anh đánh đấu là được nghỉ.
Nhỏ giương hai cặp mắt sáng rỡ của mình nhìn Tuấn Anh kêu lên:
- Anh, em yêu anh quá đi mất
Chương 5: Tim đập mạnh lẽ nào là yêu
Tâm lí, chắc chắn là do liệu pháp tâm lí, Tùng Linh tin chắc là như thế.
Mấy cái bài tập từ lúc được giảm tải đến nay, chính xác là mới qua hai ngày thôi, vậy mà dường như thời gian giải bài tập của nhỏ nhanh hơn, chính xác hơn rất nhiều. Có lẽ là áp lực phải giải đến tận 50 bài luôn là áp lực nặng với nhỏ, mặc dù là chưa bữa nào nhỏ thật sự giải được hết 50 bài. Nói đúng ra là chưa bao giờ giải quyết hết được phân nữa số bài trong gần chục tiếng đồng hồ dài như thế. Áp lực này khiến nhỏ không tài nào tập trung để giải bài mà chỉ ngồi oán than mà thôi.
Nhưng bây giờ, cứ 10 phút nhỏ giải được một bài toán áp dụng công thức, 15 đến 20 phút giải được một bài toán liên đới. Đúng là giỏi lên rất nhiều, không chỉ toán mà cả lí và hóa đều giải tốt hơn, hiểu nhanh hơn.
Tùng Linh hí hửng đem khoa với Tuấn Anh:
- Anh xem, nếu anh chịu giảm bài tập cho em xuống, thì chắc chắn là mấy bài này em đã sớm hiểu rồi còn đâu, giải cũng nhanh hơn nữa.
- Em nghĩ vậy à ? – Tuấn Anh nghiêng đầu nhìn nhỏ khiến tóc mái rũ xuống che hờ nữa gương mặt, nở nụ cười nữa miệng hỏi nhỏ.
Ánh sáng có phần lóa mắt.
Nhỏ thề là nhỏ tuy là có chút mê trai, nói chính xác hơn là thần tượng các anh chàng ca sĩ diễn viên xinh đẹp. Nhưng chỉ là thần tượng thôi, chứ chưa bao giờ nhỏ có suy nghĩ viễn vông này nọ.
Nhỏ với tụi bạn thường nói thế này. Theo quan điểm của con gái hiện nay khi tìm bạn trai thì phải tìm người vừa có tiền, vừa đẹp trai lại học thức. Nhưng……
Trai đẹp thì thường không có tiền…..
Trai giàu thì thường rất xấu trai…..
Trai vừa đẹp vừa có tiền thì trăm phầm trăm không bao giờ để mắt đến mấy đứa tầm thường lẫn tầm phào tụi nhỏ.
Cho nên về phương diện thấy trai đẹp thì mê, nhỏ hoàn toàn không thuộc diện đó. Nhưng hôm nay vì sao cái tên này chỉ làm một hành động hết sức bình thường lại khiến nhỏ choáng váng đến như vậy chứ. “Bình tĩnh bình tĩnh, mình nhất định phải bình tĩnh mới được”
- Rõ ràng là vậy mà – Nhỏ trấn tĩnh hất mặt đáp.
Tuấn Anh chẳng thèm nói câu nào cả, chỉ lặng lẽ bảo Tùng linh giở tập vở bài giải lần trước ra. Sau đó gõ gõ vào một trang, rồi lại lật tiếp rồi gõ gõ vào trang vừa lật. Tùng linh nhìn xong xám mặt luôn, nhỏ khóc không ra nước mắt. Hóa ra cái gọi là tự đắc, tự giải được bài chẳng qua làm nhiều quá hóa quen thuộc, nên mới làm nhanh được mà thôi.
Tùng Linh giật mạnh lấy mấy cuốn tập giải bài của mình giở ra tìm tìm kiếm kiếm một lúc thì mặt bí xị ngay lập tức. Hóa ra ngày nào cũng bị bắt giải 50 bài tập, hết toán tới lý, hết lý tới hóa, cứ tưởng là khác nhau, hóa ra chỉ đơn giản là bị xáo trộn mà thôi. Giải tới giải lui mà nhỏ chẳng hề nhận ra, đúng là quá ngốc mà.