Hồi nãy chẳng qua là nhỏ muốn để cho Quỳnh Chi có cơ hội sợ hãi đặng nép vào Tuấn Anh một cách công khai thôi, còn nhỏ thì cứ lén lút đi ra là xong rồi. Nhưng bây giờ thì....
- Anh à, nếu anh không thích phim này chúng ta có thể đi đổi lại phim khác cũng được.
Tùng Linh kéo tay Tuấn Anh định lôi cậu trở về phòng bán vé để đổi hai tấm vé phim kinh dị này nhưng không ngờ Tuấn Anh đã giữ tay nhỏ lại và Bảo:
- Không cần đâu. Anh cũng thích xem thể loại phim kinh dị này, cũng định xem phim này từ khi nó giới thiệu. Anh nghĩ em không thích xem phim kinh dị, không ngờ em cũng thích nó. Vậy thì cứ xem thôi.
Sét - đánh - giữa - trời - quang khiến Tùng Linh có hối cũng không kịp. Ai nói nhỏ thích xem phim kinh dị chứ, trên dời này nhỏ ghét nhất là phim ma, thứ hai là phim kinh dị, vậy mà.... thôi thì tự làm tự chịu vậy.
Âm thanh mở đầu đã đủ khiến người ta sởn tóc gáy rồi, da gà lông vịt gì gì đó của nhỏ đều nổi lên hết không xót cọng nào, tóc nhỏ thiếu điều dựng đứng lên nữa thôi.
Rõ ràng lúc nãy còn thấy bình thường, vậy mà chỉ sau khi âm thanh nổi lên thì đã thấy lạnh ngắt, nếu có điều ước, nhỏ chỉ muốn mình có hai cục gòn nhét tai để không phải nghe âm thanh khiến người ta sợ hải đến như thế.
Mặc dù sợ vô cùng nhưng nhỏ quyết làm anh hùng cho nên cắn răng nhắm mắt cong ngón chân lại để ....ngồi run.
Một bộ phim kinh dị rùng rợn từ giây phút đầu tiên và xuyên suốt tập phim....khiến cho cơ thể nhỏ luôn luôn sợ hãi, không ngừng thay đổi
5 phút đầu: Hít thở nhanh
15 phút sau : Tim đập mạnh gần nhảy ra ngoài, người lạnh toát, chân tay co quắp, bám chặt thành ghế.
Tuấn Anh mua hai phần nước, một phần bắp, nhỏ muốn ăn cho quên đi cảm giác sỡ hãi, ấy vậy mà nhỏ thò tay qua bốc có nắm bắp mà còn khiến bắp rơi vun vãi, nhưng sợ Tuấn Anh phát hiện ra vẻ nhát cáy của mình, nhỏ cố cười ha ha bảo:
- Phim này hay ghê ha, nhưng vẫn chưa kinh dị lắm.
Nhìn sắc mặt bình thản không chút sợ hãi nào của Tuấn Anh mà nhỏ muốn đập đầu dễ sợ. Phải chi Tuấn Anh cũng sợ thì nhỏ cũng đâu cần sợ mất mặt tỏ vẻ anh hùng, thực chất là anh hùng rơm , mà nhỏ sẽ giống biết bao người, co chân lên ghế ngồi run công khai như thế.
Đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, Tùng Linh thấy muốn khóc vô cùng, đúng là ông trời quá nỗi bất công với nhỏ.
Trông khi trong rạp, ngồi xung quanh nhỏ đều là các cặp tình nhân hết, mấy cô bạn nữ kia cứ nhào vào lòng bạn trai mà sợ hãi, còn nhỏ, hic. Nhào vô ai bây giờ, chỉ có mỗi Tuấn Anh bên cạnh, mà cái ông này , nhỏ mà nhào vô, ông đã đá nhỏ bay ra ngoài rồi.
Đau buồn thương tiếc cho bản thân bất hạnh, Tùng Linh ngồi ngâm nga trong miệng bài tinh thần độc thân của dân teen bây giờ.
Hỡi đồng bào cả nước
Khóc sướt mướt cũng không được chi
Lâm ly bi đát cũng chẳng được gì
Thôi thì cứ quấn chăn mà ngủ đi
Yêu làm gì cho đời thêm khổ,
Thà ăn nhậu tẩm bổ còn hơn
Vì 1 hội độc thân kiêu sa - xuyên quốc gia - thủng quốc tế
Tui xin khẳng định 1thực tế
Ế đang là xu thế của thời đại
Tuấn Anh thấy nhỏ lẩm bẩm thì hỏi:
- Em sợ à?
- Sợ gì mà sợ.
- Không sợ mà làm gì ngồi lảm nhảm thế, không phải em bị bệnh lâu năm mà giấu chứ - Tuấn Anh nhìn nhỏ cười cười trêu.
- Có anh bị bệnh lâu năm mà giấu thì có, tại thấy phim không hay như lời đồn đại nên ngồi tự kỷ chút thôi. Mà anh không biết à, con người ai chẳng có máu điên chứ.
Nói xong nhỏ hĩnh mũi " hứ" một cái rồi ca thầm một câu :
"Mỗi ngày tôi chọn một giờ điên . Ngồi nói huyên thuyên cho hết muộn
phiền "
Tuấn Anh lắc đầu chịu thua trước vẻ điên điên của nhỏ quay đầu ngồi xem phim tiếp.
30 phút sau : nhỏ cảm thấy buồng tiết niệu của mình đang biểu tình dữ dội đòi thoát ra ngoài.
Điệu này thật sự là không ổn. Đến đi mà nhỏ còn không đi nổi nữa là...chân lạnh cóng đến tê luôn. Đứng còn không nổi chứ đừng nói là đi.
Thôi thì mất mặt một chút còn hơn, nhỏ túm lấy tay của Tuấn Anh khi mà trên màn hình, tên sát thủ đang giơ con dao về phía một nhân vật và đâm xuống...
Mấy chục tiếng thét thét lên, Tùng Linh cũng sợ vô cùng, nhỏ ôm chặt tay Tuấn Anh đầy sợ hãi đến nỗi không dám nhìn lên màn hình.
Một lúc sau...
- Hết rồi - Giọng Tuấn Anh gần như đang cười bảo.
Nhỏ he hé nhìn lên màn hình, quả thật là cảnh vừa nãy đã chuyển rồi, Tùng Linh nhẹ nhàng thở phào, lấy tay vỗ ngực, nhăm mặt nhìn Tuấn Anh một cái rồi khóc thầm, đúng là quá mất mặt.
Khi nhỏ rút tay về, thì Tuấn Anh đã nắm lấy tay nhỏ luồn tay mình vào mấy ngón tay nhỏ nắm chặt để trên ghế.
Tùng Linh ngây người nhìn Tuấn Anh, mà gương mặt Tuấn Anh vẫn bình thản xem phim như cũ. Đôi khi nhỏ biết Tuấn Anh rất tế nhị, nhưng không ngờ Tuấn Anh lại tế nhị đến thế . Thừa biết nhỏ sợ, nhưng không trêu chọc nhỏ mà còn giúp nhỏ xua đi sợ hãi trong lòng. Trong lòng nhỏ rộn lên cảm xúc, tim đập thình thịch không hiểu vì sao