Tú Anh phì cười vỗ vai chị :
- Thôg cảm. Fan cuồng của em ấy mà.
Kim Anh lườm thằng em :
- Con nhỏ đấy cũng xinh phết mỗi tội hơi ... tửng. À mà nó đã bao giờ nói chuyện hay tỏ tình tán tỉnh gì mày chưa.
- Em đã bảo e kô biết nhỏ đấy là ai rồi mà lại.
Kim Anh gật gù :
- Cũng phải :
- Thế mà nó dám bảo cho phép tao tán tỉnh hay lại gần gì gì với mày mới sợ chứ. Như kiểu nó là manager của mày ý.
Tú Anh khoác tay lên vai chị.
- Thôi kệ đi vào lớp thôi.
Kim Anh cũng Tú anh sánh vai nhau bước về lớp. Họ không hay Trâm Nhi đang đứng sau cánh cửa lối thoát hiểm mà họ vừa đi qua. Cô nhìn Tú Anh với đôi mắt buồn. Khẽ thở dài cô quay người bước đi.
Chương 9:
Hôm nay, cô giáo bộ môn có việc nên lớp Kim Anh được nghỉ một tiết. Vì không quen ai, cũng chẳng thấy Tú Anh đâu nên cô lên thư viện ngồi đọc sách.
Đang ngồi đọc sách trong thư viện thì có một người đi lại bàn bắt chuyện với cô :
- Chào bạn , tớ ngồi đây được chứ .
Kim Anh ngước mắt lên nhìn. Trước mặt cô là một cô gái có mái tóc dài đen, thẳng mượt..Đôi mắt bồ câu biết cười. Người cô toát lên một vẻ đẹp tươi mát hiền dịu. Kim Anh cười nhẹ, nói :
- Ừ , cứ tự nhiên .
Cô gái kéo ghế ngồi xuống tự giới thiệu :
- Tớ tên là Chi Mai. – Rồi cô nở nụ cười dễ thương.
Kim Anh kô nói gì, cô dán mắt vào quyển sách đang đọc. Cô bạn tiếp :
- Cậu có phải là Kim Anh kô?
Ơ sao nhỏ này lại biết mình nhỉ. Chẳng nhẽ mình nổi tiếng vậy à. Haha...
Trả vờ ngây thơ, Kim Anh hỏi lại :
- Sao cậu biết.
Chi Mai cười toe tóet :
- Thì giờ cậu nổi tiếng rồi đó thôi. Mới vào trường đã có sì căg đan.
- Tớ có phải sao đâu mà sì căg đan.
Chi Mai giải thích :
- Thì hôm qua cậu tung cho nhỏ Băng một trưởng rồi còn tát Trâm Nhi cái "vèo" nữa thây. – Vừa nói Chi Mai vừa miêu tả bằng những hành động rất ngộ nghĩnh như cô là người "làm" nên nó không bằng.
"Thì ra là vì chuyện ở căng tin. Chắc bây giờ mình nổi tiếng hơn sao rồi ấy chứ hơ hơ... " Kim Anh nghĩ rồi tỏ vẻ khôg có gì.
- À, tưởng gì.
Thấy Kim Anh không phản ứng gì, Chi Mai tỏ vẻ ngưỡng mộ :
- Woa ... cậu ghê thật đấy dám đánh cả nhỏ Trâm Nhi.
- Có gì mà phải sợ nó .
Chi Mai kể lể :
- Tại cậu không biết đấy thôi. Nhỏ đó bố mẹ làm xã hội đen đấy. Ghê gớm lắm. Ai động vào nhỏ thì có nước ... "khực". –
Nói đến đoạn Chi Mai đưa tay ngang cổ rồi làm vẻ mặt le lưỡi.
Kim Anh tròn mắt nghe . Chi Mai tiếp tục :
- Nghe đồn hồi cấp 2 có đứa dám đánh nó. Thế là bố mẹ nó đến tận nhà phá nhà con nhỏ đánh nó luôn đấy.
Kim Anh rùng mình :
- Thật á.
Chi Mai gật đầu chắc nịch :
- Sự thật 100% luôn.
Nuốt nước bọt cái "ực". Kim Anh nghĩ đến cảnh bố mình đã "gà trống nuôi con" lại còn bị tống ra đê ở. Ôi thảm thương :
- Nhưng có nhất thiết phải làm vậy kô?
Chi Mai chép miệng :
- Biết sao được. À này – như nhớ ra điều gì, Chi Mai mắt long lanh hỏi. – Cậu có quan hệ gì với Tú Anh vậy.
- Chẳng quan hệ gì.
Chi Mai bĩu môi, dài giọng :
- Kô có quan hệ gì mà hai người đi chung với nhau à.
Kim Anh chối quanh :
- À ... ừ ... thì là ... à đúng rồi là bạn cũ, bạn cũ ấy mà .
Chi Mai tỏ vẻ không tin :
- Thật kô.
Gật đầu chắc nịch, đáp :
- Thật. Mà cậu định điều trả tớ đấy à.
- Đâu có. Tớ thấy cậu mới chuyển đến mà đã quen được Tú Anh nên thấy lạ .
- Lạ gì.
- Cậu kô biết gì à?
- Biết gì?
Tỏ vẻ không tin, nhưng nhìn cái vẻ mặt ngơ ngác của Kim Anh. Chi Mai nói :
- Thôi được rồi để tớ kể về sự tích trường Hồ Chí Minh , trường mình cho cậu nghe.
Chưa để Kim Anh phản ứng gì. Chi Mai đã liến thoắng :
- Thôi được rồi để tớ về sự tích trường Hồ Chí Minh , trường mình cho cậu nghe.
Chưa để Kim Anh phản ứng gì. Chi Mai đã liến thoắng :
- Truyện kể rằng. Trường đại học Hồ Chí Minh có "5 cục vàng nguyên chất". Nằm trong ...
Kim Anh nãy giờ kô có hứng thú với cậu chuyện cô bạn mới quen này sắp kể. Nhưng nghe đến vàng, cô sang rực mắt lên chặn ngay lời nói của Chi Mai :
- Vàng, vàng á. Đâu, ở đâu.
- Ở trường mình chứ ở đâu. – Chi Mai vênh mặt lên nói.
Kim Anh vồn vã :
- Cụ thể là ở chỗ nào.
- Một "cục" ở ngay lớp mình. Hai " cục" nữa ở lớp bên cạnh. Còn 2 "cục" nặng kí nhất ở năm 3.
Kim Anh đứng bật dậy kéo tay Chi Mai :