Ánh mắt như đang mường tượng ra cảnh mình bị lạc vào một cái ngõ cụt không lối thóat. Đôi mắt khác hẳn ngày thường.
Kim Anh rất muốn giúp anh nhưng như vậy là cô ắc vào tội "ăn cắp". Mẹ cô dã dạy " ăn cắp là kẻ xấu ". Nhưng giờ từ chối Tử Kỳ cô cũng không đành , đây là tâm nguyện cuối cùng của cậu ta mình có nên nhiều lời không.
Trong tia nắng vàng óng ấm áp, Kim Anh nhìn Tử Kỳ thật mong manh, từng đường nét trên mặt hoàn mĩ đến kì lạ dưới ánh nắng nhưng tại sao ông trời lại gắn cái bệnh đấy lên người cậu ta. Hay đây là luật bù trừ, Có tài có sắc mà không được tận hưởng cuộc sống thì cần gì tài và sắc.
Tử Kỳ nhìn sâu vào mắt Kim Anh, nhẹ giọng :
- Cậu không cần miễn cưỡng nhận lời tôi đâu. Tôi nói ra sự thật này với cậu bởi vì tôi thấy cậu rất ngây thơ và tốt bụng. Thật sự tôi không muốn lôi chuyện bệnh tình của mình ra để ép cậu giúp tôi đâu.
Tử Kỳ đứng dậy, còn nói một câu như dội gáo nước lạnh vòa người Kim Anh :
- Cậu đừng thương hại tôi.
Kim Anh cảm giác như có hàng ngàn cây kim trích vào người mình, cô bật thốt :
- Tôi sẽ giúp cậu.
Không hiểu sao lời nói đó tự thoát ra khỏi miệng mình. Hay đấy là bản năng.
Từ Kỳ như không tin vào tai mình, ánh mắt vô hồn quay đầu nhìn Kim Anh :
Kim Anh đến bên vỗ vai cậu :
- Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu.
Tử Kỳ nhoản miệng cười, nụ cười rực rỡ chưa từng thấy.
- Cậu thật tốt.
Chẳng nhẽ anh ta là thiên thần thật. Kim Anh bất giác nghĩ, rồi quay lại đá long nheo với cậu :
- Kim Anh mà.
- Mà này, lúc nãy cậu đến nhà tôi làm gì. – Kim Anh chợt nhớ.
- Đừng bảo đến tố cáo với ba tôi việc tôi nợ cậu nhá.
- Không đâu, tôi chỉ định đến hỏi nhờ cậu việc lúc nãy thôi.
- Vậy sao cậu không dung "số nợ" để sai bảo tôi mà lại phải "nhờ vả" kiểu vậy. – Kim Anh thắc mắc. Không nghĩ anh ta lại làm thế.
Tử Kỳ sững lại trong nháy mắt, anh trở lại vẻ bình tĩnh nói :
- Tại tôi cảm thấy đối xử với cậu như trước thật quá đáng nên hôm nay tối muốn đến xin lỗi cậu luôn. Nếu cậu giúp tôi hoàn thành việc này thì coi như cậu chưa từng nợ tôi gì cả.
- Thật sao. – Kim Anh vỗ tay reo mừng.
May quá đỡ một mối lo. Tên này cũng có lúc tối thể sao. Mà cũng đúng.
Từ Kỳ đề nghị :
- Để tôi đưa cậu về nhân tiện lấy xe luôn, nãy vội đuổi theo mà bỏ luôn xe ở đấy.
- Cậu để luôn khóa ở đấy à.
Tử Kỳ gật đầ, Kim Anh trố mắt nhìn anh :
- Cậu không sợ mất sao.?
Thản nhiên đáp như không có chuyện gì :
- Không.
Chỉ một từ "không" từ trong tủ lạnh thoát ra từ miệng Tử Kỳ thôi mà làm cho Kim Anh sởn tóc gáy. Một chiếc SH 300i hơn 300 trăm triệu mà cậu ta trả lời vô tư như không phải xe của mình vậy.
Kim Anh kéo tay cậu, chạy nhưng lại thả ra trong ánh mắt ngơ ngác của Tử Kỳ. Nhớ đến bệnh tình của anh Kim Anh chạy một mình thẳng về phía nhà mình. Thở phào khi thấy chiếc xe vẫn còn ở đó. May chạy gần nhà, chạy xa thì chắc không còn rồi.
- Cậu sao thể, tự nhiên chạy nhanh thế.?
Lườm Tử Kỳ đánh thượt :
- Cậu không quan tâm chiếc xe nhưng tôi quan tâm. Đến lúc mất ại đổ lỗi tại tôi, tôi không có tiền đền đâu.
- Tôi không tính toán vậy đâu.
Trề môi, Kim Anh nói :
- Vậy mà có mỗi cái cúc cũng....
Chợt cô im bặt đi khi nhìn thấy gương mặt "thiên thần" của cậu ta xìu xuống. " Cậu ta giải thích tồi mà, đấy chỉ là cái cớ thôi, mình rộng lượng, không nên nhắc mới phải."
Thay đổi thái độ 180*, cô cười tươi roi rói :
- Mai cuối giờ học tôi sẽ chờ cậu ở cổng rồi cậu dẫn tôi đến nhà Trịnh Kim để làm việc cậu nhờ. Bây giờ tôi vào nhà đây.
- Vậy đi. Bye. – Tử Kỳ nhẹ nhàg nói, nụ cười dịu dàng thoắt ẩn thoắt hiện trên môi.
Cậu đưa bàn tay lên vẫy chào cô, đợi Kim Anh quay lưng lại vào nhà đóng cửa. Anh hạ luôn tay xuốg. Nụ cười nở trên môi cũng không thấy đâu. " Ass – Người ngu đần." Anh huýyt sáo nhỏ nhỏ trong mồm. Dắt xe phóng đi nhưng tự nhiên hình ảnh Kim Anh cười ngây ngô hiện ra trước mặt.,.
Kim Anh cùng Tử Kỳ lén ra lén lút, thập thà thập thò trước cổng nhà Thế Du.
Một ngôi nhà 2 tầng hiện đại. Ở gần trường, bên ngoài còn có một khoảng sân trống, một gara để xe, 2 chiếc ghế ngoài cổng nhà. Nhìn ngôi nhà như một biệt thự mini vậy.