Chúng tôi vừa bước vào thì đã thấy Ria Mép và Bắp Ngô đứng đợi ở sảnh rồi. Gớm, hai anh chàng này không biết sốt sắng kiểu gì mà người đi chưa đến, người tiễn đã đứng chờ sẵn từ bao giờ. Trông thấy tôi đẩy xe lăn cho Sâm Cầm, Ria Mép vội vã chạy tới, đẩy tôi sang một bên và thản nhiên đẩy Sâm Cầm đi, không quên hỏi han mẹ Sâm Cầm mấy câu kiểu rất chi là lấy lòng. Chả biết mọc đâu ra cái thể loại đàn ông kiểu này nhỉ, vừa thô bạo xô một đứa con gái “liễu yếu đào tơ” như tôi suýt ngã lăn ra sàn nhưng lại ngay lập tức coi như không có chuyện gì, nhả ra thứ giọng ngọt nhạt, hỏi han bậc phụ huynh bên cạnh. Ria Mép quả xứng danh với biệt danh “đệ nhất mặt dày” ở Hà Nội này ấy chứ.
Khác với vẻ hăng hái, lăng xăng của Ria Mép, Bắp Ngô lại rất nhẹ nhàng và điềm tĩnh khi đi bên cạnh chúng tôi. Mọi người ai nấy đều có vẻ hớn hở, vui vẻ, chỉ riêng tôi có cảm giác gì đó chênh chao trong lòng. Mấy lần nhìn Sâm Cầm mà tôi suýt khóc, may sao kìm lại được nếu không thì Ria Mép và Bắp Ngô cười thối mũi mất. Trời ạ, mới tiễn bạn thân đi nước ngoài đã ủy mị thế này rồi, không biết mai sau mà tiễn người mình yêu đi đâu đó thì tôi sẽ bù lu bù loa đến mức nào nữa.
Các thủ tục đều được thực hiện rất nhanh chóng, khi mọi thứ đã hoàn tất, hai mẹ con Sâm Cầm quay sang đẩy hành lý về nơi gửi đồ. Tôi vội vàng mở túi xách, chạy đến chỗ Sâm Cầm và dúi vào tay nó túi bánh rán vừng nóng hổi. Nó tròn mắt nhìn tôi.
“Nhìn gì mà nhìn, tao mua cho mày đấy.”
“Mày điên à? Đã bõ công mua thì sao không mua kim cương, vàng bạc gì mà mua bánh rán hả?”
“Mua kim cương cho mày, mày nuốt vào bụng mà chết à?! Lên máy bay ăn từ từ không nghẹn đấy!”
“May mà tao xa mày sớm, chứ cái kiểu nhét bánh rán vào mồm suốt ngày thế này chắc chẳng mấy chốc mà thành con lợn mất.”
“Thôi, nói nhiều thế! Đi đi! Đồ con lợn!”
Tôi đẩy vai nó, miệng nói mà mắt cay xè. Mẹ Sâm Cầm quay sang nắm tay tôi, Ria Mép và Bắp Ngô lần lượt cảm ơn, bà nói bà biết ơn chúng tôi bằng cả trái tim. Bắp Ngô lắc đầu cười rất lịch thiệp, Ria Mép cũng đột nhiên nhã nhặn đến không ngờ, chả nhẽ còn mình tôi, tôi lại gào lên là “Bác khách sáo quá, đừng sến như vậy được không bác!”, thế thì vô duyên quá. Tôi cũng bắt chước hai anh chàng kia, mỉm cười gật đầu và chúc bà thượng lộ bình an.
Sâm Cầm giơ hai tay ra ôm lấy tôi, ôm Bắp Ngô và một cái ôm rất dài với Ria Mép. Tôi thấy tay Ria Mép nhè nhẹ vỗ vào lưng Sâm Cầm, như một sự khích lệ, động viên với nó. Ria Mép cũng thì thầm điều gì đó với Sâm Cầm, tôi không nghe rõ, chỉ thấy Sâm Cầm như khựng lại vài giây rồi gật đầu rất nhẹ.
Khi bóng Sâm Cầm và mẹ vừa khuất sau cánh cửa, tôi mới phát hiện ra nước mắt đã rơi ướt má từ lúc nào. Bắp Ngô nhè nhẹ vỗ lên vai tôi động viên, tôi vội vàng lau nước mắt. Hóa ra, trong cuộc chia ly này, tôi lại là người yếu đuối nhất, bởi làm gì có ai khóc ngoài tôi đâu, đến như Sâm Cầm nó cũng chả thèm nhỏ lấy một giọt nước mắt nào cơ mà.
Thế là Sâm Cầm đã đi rồi, phải rất lâu nữa chúng tôi mới có dịp gặp lại nhau, cầu mong cho đôi chân của Sâm Cầm sớm bình phục, cầu cho những khát khao và nghị lực của bạn tôi được đáp đền xứng đáng. Tôi đứng lặng nhìn máy bay cất cánh bên ngoài khung cửa kính, lại khóc! Sao hôm nay lắm nước mắt thế nhỉ?
Bắp Ngô kéo tay tôi giục về, cả hai chậm rãi bước ra ngoài sảnh đã thấy Ria Mép đứng xỏ hai tay vào túi quần ngửa cổ nhìn bóng máy bay vừa lướt qua trên bầu trời. Ừ nhỉ, có khi, có người còn chênh chao hơn tôi gấp mấy lần ấy chứ, tôi mỉm cười quay sang nhìn Bắp Ngô. Bắp Ngô vẫy tay, gọi Ria Mép:
“Về thôi!”
Ria Mép ngoái lại, đưa tay lên vuốt mũi rồi thong thả tiến về phía chúng tôi. Tôi bước xuống, giơ tay vẫy chiếc taxi đang quay đầu cạnh đó. Bắp Ngô ngăn lại, chỉ về bãi đỗ xe:
“Đường này cơ!”
Tôi chưa hết ngạc nhiên thì Bắp Ngô đã kéo tay tôi đi đến chỗ đỗ xe. Hắn mở cửa chiếc xe màu đỏ ra hiệu cho tôi vào. Tôi có hơi sốc một chút nhưng vẫn ngoan ngoãn leo lên ngồi cạnh ghế lái, Ria Mép cũng chủ động mở cửa ghế sau. Trong lúc Bắp Ngô đang lùi xe ra khỏi bãi, tôi ngắm nghía cái xe với vẻ ngạc nhiên không hề giấu giếm.
“Anh mượn cái xe này ở đâu đấy?”
“Hả?”
Bắp Ngô đang lái xe, chợt quay sang tôi hỏi lại. Tôi liếc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Ria Mép ngồi bí xị như một đống nấm vừa bị mưa xối ướt. Tôi mím môi, quay sang Bắp Ngô:
“Anh làm gì có ô tô đâu, anh mượn của ai đấy?”
Bắp Ngô có vẻ hơi lưỡng lự rồi gật đầu:
“Ờ, của một người bạn! Trông được không?”
“Trông đồng bóng chết đi được! Chắc là xe của con gái hả?”