Tôi được cho vài phút lên phòng y tế xin băng cá nhân dán chỗ vết xước mặt mình, sau đó lập tức xuống phòng giám thị làm việc. Đương nhiên tôi không đi một mình, cả Nguyệt và Ly cũng bị gọi xuống cùng. Tôi đi sau, không định đi trước mặt để hai con nhãi này dở trò sau lưng. Dù cách một đoạn khá xa, trong lòng tôi cũng biết hai người đi trước đang kịch liệt chửi rủa mình.
Trong chuyện này, tôi là đứa ra tay ác nhất, nhưng lại không phải người gây sự. Xét yếu tố này, cả ba đều chịu cùng một hình phạt là viết bản kiểm điểm, mời phụ huynh và trực nhật sân trường cùng sân thượng. Đương nhiên trước khi biết hình thức kỷ luật của mình, chúng tôi đều nghe đầy tai những lời trách mắng cũng như định hướng.
Rời khỏi phòng giám thị, Nguyệt và Ly theo hướng phòng y tế mà đi, còn tôi một mạch lên sân thượng. Dù sao cũng đã mất nửa tiết học, giờ về lớp chẳng để làm gì.
Nhìn mái tóc nham nhở dài ngắn của Ly và dáng vẻ ôm bụng đau đớn của Nguyệt, tôi nhận thấy mình có hơi ác. Công bằng mà nói thì đứa quá đáng nhất chính là tôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi đâu có tự nhiên gây sự. Bọn họ vì cái gì mà không nhìn ra tôi vốn nhỏ mọn, độc ác, đanh đá, còn thù vặt nhớ dai? Tôi nghĩ ngũ quan trên mặt mình đâu có hiền lành gì để mà ai đó có ý định bắt nạt. Đanh đá là một phần trong tính cách từ nhỏ của tôi, một phần nữa là vì suốt ngày tiếp xúc với mấy đứa con trai nên cũng khá dữ tợn. Mặt khác, đối với những con người “trắng tay” như tôi, ý tôi muốn nói là cả về tình cảm lẫn vật chất, thì điều duy nhất có được chỉ là tự tôn. Vì vậy, đừng ai đứng trên đầu tôi mà bắt nạt, sai bảo hay có ý hạ thấp, bởi vì tôi sẽ vì bảo vệ điều duy nhất mình có mà trở nên vô cùng tàn nhẫn.
Nằm xuống sàn sân thượng sạch bóng, tôi gác tay lên trán, nhắm mắt tìm chút nghỉ ngơi. Dữ từ bé là bản chất của tôi, nhưng lúc trước tôi dữ theo một kiểu khác. Hồi mẫu giáo và cấp một, bị bắt nạt, tôi không bao giờ bỏ qua, chắc chắn sẽ đi mách ba mình. Lên đến cấp hai, tôi cũng không có khái niệm tha thứ, đứa nào gây sự sẽ được gặp ba cậu bạn thân từ bé của tôi ngay. Thế Anh thì không bao giờ tham gia vào những chuyện này, anh hiền đến mức cả con kiến cũng không nỡ giết. Nhưng không tham gia không có nghĩa là bỏ mặc tôi. Để làm cho tôi vui lên và bớt ấm ức, anh sẽ dẫn tôi đi chơi, mua đồ ăn ngon cho tôi. Nghĩ lại thì giờ tôi đã biết cách bảo vệ chính mình, không cần nhờ đến sự giúp đỡ của ai. Trải qua những khó khăn, con người ta sẽ tự khắc lớn lên. Trưởng thành rồi sẽ hiểu biết hơn, mạnh mẽ và gan lì hơn. Đây là một chuyện tốt! Nhưng trưởng thành rồi sẽ đánh mất tất cả những gì mình có bao gồm ngây thơ và đơn thuần khi còn thơ bé. Đây thì không phải là chuyện tốt.
Chuông hết tiết réo rắt vang lên, tôi chậm rãi ngồi dậy chuẩn bị về lớp học. Đi được nửa cầu thang thì điện thoại rung lên bần bật trong túi áo khoác đồng phục. Người gọi đến là Ngọc.
- An ơi ngày mai đi chơi nhé. - Tôi vừa nhận cuộc gọi Ngọc đã lập tức ríu rít.
- Ừ. - Tôi cũng có ý định hẹn gặp Ngọc. Tôi cần mượn vở cậu ấy để chép bài, hơn nữa hôm nọ đã hẹn với cậu ấy rồi.
- Ở bên đó thế nào? Có người bạn nào mới chưa? - Ngọc sốt sắng hỏi.
- Chưa. - Nhưng kẻ thù thì có rồi.
- Kể cũng buồn cho An thật! - Giọng Ngọc rầu rĩ thấy rõ.
- Không sao mà. Thôi chuẩn bị vào học rồi, mai gặp. An cần mượn của Ngọc vài cuốn vở. Để lát xem lại những môn gì rồi An nhắn tin cho. Vậy nhé! - Tôi vòng tay nhìn đồng hồ rồi nói nhanh, bước vội hơn về lớp học. Còn một phút nữa là vô tiết rồi.
- Ừ. Vậy có gì nói sau ha. - Giờ này Ngọc cũng đang ở trường, tất nhiên cũng như tôi, chuẩn bị vào tiết tiếp theo, nên cũng mau mắn cúp máy.
Tôi về đến lớp vừa kịp lúc giáo viên bộ môn ở ngoài cửa đi vào. Cúi đầu chào cô, tôi xin phép vào lớp. Từ ngoài cửa về đến chỗ ngồi, dù quay lưng lại, tôi vẫn đoán ra cả lớp đang vừa chào cô vừa liếc nhìn tôi. Lúc vụ đánh nhau xảy ra, trong lớp chỉ khoảng gần chục học sinh, nhưng chắc chắn mọi người đã kể cho nhau nghe hết rồi. Có khi còn thêm thắt không ít.
Chuyển đến Đông Anh, tôi chưa từng một lần phát biểu xây dựng bài, trong lớp cũng không nói chuyện với ai, suốt ngày chỉ ngồi tại chỗ cắm cúi ghi chép học đọc, có lẽ ai trong lớp cũng nghĩ tôi trầm tính và nhát. Ngày hôm nay coi như mở mang tầm mắt. Tốt nhất đừng ai phí thời gian trêu tôi làm gì để rồi đôi bên đều chịu thiệt. Tôi sẽ không im lặng chịu đựng đâu.
***
Bữa tiệc ăn mừng Diệu My trở về được tổ chức ở nhà Khoa cùng với sự tham dự của cả lớp, trừ tôi ra. Ngay từ sáng sớm khu biệt lập đã trở nên náo động hơn ngày thường, tiếng xe cộ, tiếng người, tiếng cười đùa vang lên không ngớt. Và cả căn biệt thự nhà Quân cũng có chút náo loạn.
Nằm ngủ trong giường, tôi bị làm cho tỉnh giấc bởi tiếng ông quản gia. Hình như ông đang cuống quýt lên vì điều gì đó, miệng liên tục chối không phải mình.