Tôi vào quán thì Ngọc đã có mặt và đang đợi. Nhìn thấy tôi, cô bạn cười rất tươi. Tôi biết Ngọc quý mến mình từ khi ở Trung Anh, lúc ấy dù cả hai là đối thủ nhưng cậu ấy rất tốt với tôi. Còn tôi thì vốn là đứa khô khan và có chút xa cách nên không mấy nhiệt tình. Chỉ đến khi chuyển qua Đông Anh, ở cùng phòng với Ngọc, tôi mới bắt đầu tỏ ra thân thiết.
Ngọc khá xinh xắn, gương mặt không đẹp sắc nét mà mang vẻ thùy mị dễ thương, đôi mắt bồ câu ươn ướt rất câu hồn, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi hồng mọng nước, là một vẻ đẹp mềm mại có chút mong manh. Ở Đông Anh, Ngọc trở nên mờ nhạt trước một rừng nhan sắc, nhưng nếu cậu ấy đứng một mình thì sẽ là cả một mảng chính trong bức tranh xinh đẹp. Hôm nay Ngọc mặc một chiếc váy von màu hồng nhạt, để lộ nước da mịn màng và dáng người mi nhon xinh xắn, một lớp make up mỏng làm cậu ấy càng bắt mắt hơn.
Chúng tôi ăn sáng và trò chuyện với nhau, đúng hơn là Ngọc nói và tôi nghe, lâu lâu ừ hử thể hiện mình vẫn đang chú tâm. Chuyện trường, chuyện lớp, chuyện học hành. Cả những công thức hay khái niệm không hiểu lắm Ngọc cũng hỏi tôi. Cứ như thế cho đến khi cậu ấy bất ngờ thay đổi chủ đề:
- À thầy Thế Anh nghỉ dạy rồi.
Bàn tay đang gắp phở của tôi hơi chững lại, sau đó tiếp tục tỏ ra bình thường. My về với Khoa có nghĩa là Thế Anh bị đá. Yêu thương càng lớn, đau thương càng nhiều!
- Nghe dân trường mình đồn thầy ấy có tình cảm với học sinh trao đổi của Đông Anh nên bị kỷ luật và yêu cầu chấm dứt. Nhưng thầy Thế Anh không chịu nên nghỉ việc. - Thấy tôi không nói gì, Ngọc lại tiếp tục vô tư kể.
Chuyện giữa tôi - Thế Anh - Diệu My, ngoài ba chúng tôi ra thì chẳng ai biết. Chuyện tôi thích thầy giáo cũng chỉ là nghe phong phanh, trong trường cả hai chưa bao giờ gây ra scandal nào nên đám học sinh cũng chỉ bán tín bán nghi. Cho nên việc Ngọc rất tự nhiên kể với tôi cũng dễ hiểu.
- Thế mà Ngọc tưởng thầy Thế Anh thích An. - Ngọc chép miệng.
- Chỉ khéo tưởng tượng. - Tôi cố ý bật cười.
- Ăn xong chúng mình đi đâu? - Ngọc lại rất nhanh chuyển qua một vấn đề khác.
- Ngọc muốn đi đâu? - Kì thực tôi không nghĩ ra sẽ làm gì tiếp theo.
- Cũng chẳng biết nữa. Tụi mình đi xem phim đi ha, xong rồi tính tiếp.
- Cũng được đó. - Tôi tán thành.
Đi xem phim có hai dạng, một là đã đợi ngày công chiếu và đi có chủ định từ lâu. Đây chính thức là những người đi xem phim. Hai là như kiểu tôi và Ngọc đây, không biết đi đâu chơi nên chọn cách ngồi im trong một căn phòng đông người, theo dõi một bộ phim như để giết thời gian.
Ngày cuối tuần, rạp phim tương đối đông thanh niên. Tôi và Ngọc chọn xem bộ phim hoạt hình “Find Nemo”. Đây không phải là phim mới, nhưng cả hai cùng thích nên xem lại.
Chúng tôi cầm phần bỏng ngô và nước của mình tiến về phía phòng chiếu, vừa đi Ngọc còn vừa nói về mấy bộ phim in trên những tấm poster lớn dựng trong rạp. Xem ra cậu ấy khá am hiểu về điện ảnh. Còn tôi thì chẳng hề biết gì.
Ngọc cứ thế liến thoắng, người xoay rất nhiều hướng cho nên bị va phải cũng là chuyện dễ hiểu.
- Xin lỗi! - Cả Ngọc và người va phải cậu ấy đều đồng thanh.
Đó là một cậu con trai có dáng người mảnh khảnh, giọng nói làm người khác không thể phân biệt giới tính, ngay cả gương mặt cũng có chút đẹp đẽ ma mị như một cô gái. Nếu không phải tôi khá nhạy cảm trong việc phát hiện giới tính thì cũng sẽ lầm tưởng đây là một cô nàng tomboy bảnh bao. Ngay từ khi còn bé, tôi có thể biết giới tính chính xác của một người cho dù cô gái ấy có đẹp trai đến mức nào hay chàng trai đó có hóa trang thật khéo léo.
Ngọc và cậu bạn kia lịch sự hỏi nhau có sao không, sau đó cúi đầu chào rồi lại đường ai nấy đi, chúng tôi tiếp tục thẳng hướng phòng chiếu số bốn mà tiến.
- Đó là con gái hay con trai vậy An? - Đợi cậu bạn ấy đi xa, Ngọc kín đáo hỏi nhỏ tôi.
- Con trai. - Tôi khẳng định. Xem ra cậu trai ấy đã không ít lần bị hiểu lầm.
- Con trai mà đẹp như con gái ấy nhỉ. - Ngọc chép miệng nhận xét. Cậu ấy còn định nói thêm gì đó nhưng đúng lúc đến trước cửa phòng chiếu, chúng tôi thôi bàn luận về cậu trai mỹ miều vừa rồi, trình vé, nhận kính 3D, sau đó im lặng đi vào rạp.
Find Nemo là một bộ phim hoạt hình rất hay và ý nghĩa, đối với bản thân tôi là như thế. Dù là phim cũ nhưng trong phòng chiếu vẫn rất đông người xem, từng tràng cười rôm rả vang lên khiến không khí vui tươi hơn. Tôi cũng học theo mọi người, tập trung xem phim, cùng ồ lên cười thành tiếng, cảm giác trong lòng cũng nhẹ nhàng đi nhiều.