“Anh sẽ thay em làm tất cả. Từ bây giờ, em phải ở lại đây. Nhất định phải nằm trong vòng kiểm soát của anh, có như vậy anh mới an tâm được!”
Anh nói một cách chắc nịch, đôi mắt lộ rõ vẻ cương quyết khiến cô không khỏi giật mình, vùng tay khỏi anh, cô đáp nhanh:
“Không được!”
Kevin nhất thời liền cau mày, đôi mắt u ám hệt như đêm đen, có thể từ chối anh nhanh như thế mà không cần phải tốn thời gian suy nghĩ, chẳng lẽ cô không muốn ở bên anh:
“Em dám cãi lời? Anh nói rồi, em phải ở đây, không được đi đâu hết!”
“Anh sao có thể vô lý như thế, em...” – Cô trợn mắt, não bắt đầu hoạt động để tìm kiếm ra lý do nào đó – “Em có nhà, sao có thể ở nhà của anh được!”
“Chẳng phải nhà em đã bị Một Mắt lấy đi rồi sao? Em còn có nhà khác để về à?”
Cô không khỏi kinh hãi, đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt anh, trợn mắt gầm ghè:
“Anh!!! Ngay cả chuyện này anh cũng biết sao?”
Cô vuốt ngực, ngăn chặn cơn thịnh nộ sắp bộc phát, quay mặt đi không nói thêm lời nào nữa. Anh thật quá quắt, âm thầm điều tra tất cả mọi việc liên quan đến cô. Có biết cái gì gọi là quyền riêng tư hay không???
Trong lúc cơn giận của cô bốc lên tới đỉnh đầu, thì khứu giác liền cảm nhận được mùi nam tính đầy mạnh mẽ bao trùm toàn thân, kèm theo đó là tiếng nói nhỏ nhẹ đầy xót xa, cả vòng eo đột nhiên bị siết chặt, kềm hãm trong lồng ngực rắn chắc:
“Anh xin lỗi, Jessica! Anh chỉ muốn bản thân có thể hiểu em hơn, muốn mình có thể làm điều gì đó cho người con gái ngu ngốc này! Thật sự, anh không muốn em phải đau lòng, phải chịu khổ một mình nữa, có biết không?”
Anh lập tức xoay người cô lại, một tay nhẹ nhàng nâng niu bàn tay bị thương của cô, xót xa nói:
“Em đau, cũng có nghĩa là anh đau. Nếu như có thể, anh sẽ thay em giải quyết tất cả. Tuyệt đối em đừng dại dột mà làm ra những chuyện gây tổn hại đến bản thân mình, đừng hành hạ bản thân như thế này nữa. Anh sẽ không vui đâu!”
Trong nháy mắt, hai hàng lệ tuôn trào, gương mặt anh mờ dần trong mắt cô, phải cố gắng lắm cô mới có thể cất thành tiếng:
“Kevin!”
“Jessica!” – Anh nhẹ nhàng gọi tên cô – “Đừng nghĩ nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
Không biết mất bao nhiêu lâu, khi mọi thứ xung quanh chìm trong vắng lặng, cô mới gục đầu vào vai anh, tâm sự tất cả những chuyện đã xảy ra khi cô đặt chân trở về nước sau hai năm mất trí nhớ. Không hiểu sao, cô lại muốn nói hết cho anh nghe, không giấu giếm, có như vậy, lòng cô mới cảm thấy ấm áp và thanh thản hơn.
Anh nghe cô kể về người mẹ ở trong ngục tù cùng với người cha đã mất của mình, và sự xuất hiện bất ngờ của Một Mắt, tất cả đều do một tay Cẩm Tú gây ra. Người con gái đó cũng chính là nơi bắt nguồn mọi ân oán, mọi đau khổ. Hơn hết, cô ta cũng là một xúc tác khiến vận mệnh của cô hoàn toàn thay đổi.
Thật ra, cho dù cô không nói, anh cũng đã biết chuyện gia đình cô rất rõ ràng, về cái chết đau thương của người cha nghiện ma túy, cả chuyện tên bác sĩ đã cưỡng bức cô, anh cũng điều tra hắn ta rất rõ, từ gia đình, thân thế cho đến gương mặt, tất cả đều không hề bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Anh cau mày, tên bác sĩ đốn mạt năm xưa, dù có biến thành tro cũng có thể nhận ra được. Chính là hắn, Phi Vũ – tên đàn em của Một Mắt. Theo như anh tìm hiểu, thì gia đình của hắn ta sụp đổ chỉ trong một đêm, đều là do Một Mắt gây nên. Đáng lý ra hắn sẽ phải rất căm hận ông ta, chứ lý nào lại gia nhập vào băng đản xã hội đen, tôn vinh ông ta làm đại ca như thế được?
Nếu như không có Một Mắt chống lưng, anh có lẽ sẽ giết chết tên khốn đó vì đã dám động vào Jessica của anh. Nhưng bây giờ vị trí của hắn ta thật sự không nhỏ bên cạnh Một Mắt, lỡ như làm kinh động đến ông ta, rất có thể chuyện cô đánh tráo ADN sẽ bị bại lộ. Vậy thì cô nhất định sẽ gặp nguy hiểm!
Vấn đề quan trọng nhất bây giờ, là phải đảm bảo cho cô được an toàn, tuyệt đối không để bất kỳ ai động vào cô dù chỉ là một sợi tóc!
Mọi chuyện còn lại, anh sẽ gánh vác tất cả thay cô!
Nếu như bàn tay anh có nhuốm đầy tội ác, anh cũng mong rằng cô vẫn không bị bất kỳ tổn thương nào!
Chương 20: Lương tâm
“Yêu không phải là cái tội, nhưng cái tội đáng tiếc nhất của đời người, là vì tình yêu mà đánh mất đi chính mình!
Dù bản thân đã dám yêu, dám hận, nhưng cái chủ yếu vẫn không thể giữ lại cho bản thân một khoảng trời riêng. Cũng vì thế mà cuộc sống ngày càng mệt mỏi, trôi đi một cách vô vị, xung quanh chẳng còn ai, chỉ còn một mình với chiếc bóng, lạnh lẽo hiu quạnh…
Tội ác dần lấp đầy đi tâm can con người, biến nó thành một màu đen dài và sâu đến tưởng chừng như không thể nhìn thấy được ánh sáng.
Không chỉ riêng họ, ngay cả tôi cũng thấy ghê tởm chính bản thân mình!”