Hai tay cô siết chặt lại, đôi môi run rẩy cuối cùng cũng cất thành câu, rõ ràng từng chữ:
“Dừng xe!”
“Hả?” - Tài xế nhà Kevin bỗng dưng lạc tay lái, run run quay đầu lại hỏi.
“Tôi bảo dừng xe!!!” - Cô nhoài cả người về phía trước, kích động hét lên - “Mau dừng xe cho tôi!!”
Người đàn ông tóc đã lấm tấm những sợi màu bạc, kinh ngạc ngoái đầu lại, mắt mở to hệt như nhìn thấy sinh vật lạ:
“Nhưng cô à, bên ngoài trời đang mưa mà?”
Lời nói vừa thốt ra, người đàn ông kia cũng lập tức sững sờ vì nhận ra đôi mắt cô hoe đỏ, long lanh nhìn ông như cầu xin, bờ vai bé gầy liên tục run rẩy như sắp khóc. Trong vài phút sau đó, chiếc xe hơi dừng hẳn bên lề đường, cánh cửa xe bật mở, và cô lập tức lao đi giữa trời mưa tầm tã...
Mưa trút như thác lũ, những giọt nước như tát vào mặt, đau rát mà vẫn không cách nào xoa dịu được nỗi lo lắng trong lòng cô. Đôi chân cứ thế mà lao thật nhanh trên đường. Không hiểu là vì chạy quá nhanh hay do sự sợ hãi đè nén mà tim cô càng đập mạnh, mỗi lúc một nhanh.
Không biết mất bao nhiêu lâu, đôi chân cô mới dừng lại ngay trước ngôi nhà cũ kĩ thô sơ, nơi mà mình vừa mới bị giam cầm cách đây nửa tiếng trước đó. Đứng một hồi, cuối cùng cô mới nhận ra được sự bức bối khó chịu trong lòng, ngực, bụng quặn lên hệt như bi ai đó cào xé.
Hệt như ngày anh gặp tai nạn bên Hàn Quốc. Lúc đó, trái tim cô cũng đau như vậy!
“Hự! Bốp!”
Phương Nhã nheo mắt, tim giật thót khi nghe được âm thanh đánh đập vọng ra từ bên trong ngôi nhà. Tiếng ngày một rõ ràng hơn, cú đấm chan chát như búa tạ liên tục vang ra, khiến tim cô ngừng đập, cả người như có ngọn lửa nóng đang cháy hừng hực theo từng mạch huyết quản.
Hai mắt cô tối dần...
Sâu hút...
“Kevin!”
Giọng cô như vỡ ra, không nghĩ ngợi gì mà bật tung cánh cửa, kích động lao thẳng vào bên trong, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghĩ đến hình ảnh anh cả người đầy máu, chịu trận bởi những tên côn đồ xã hội đen hành hạ đánh đập. Vừa mở cánh cừa, cô đã dáo dác nhìn bốn bề trong căn phòng rộng, và đập vào mắt cô lúc này là đôi mắt quá đỗi ngạc nhiên và giận dữ của anh:
“Kevin!!!!”
Phương Nhã thốt lên đầy bất ngờ, mắt mở to nhìn anh trước mặt mình, nhưng thân thể anh còn nguyên vẹn và đang ngồi yên trên ghế sofa, cả người không hề có dấu hiệu nào chứng minh rằng đã có cuộc xô xát đánh nhau gì cả. Cô chết trân nhìn anh rồi lại nhìn xung quanh một lượt, liền phát hiện ra rằng bên kia vách tường, một người đàn ông cả người đầy máu me bị bọn chúng đánh đến mặt mũi sưng vù không còn nhận được dạng nữa. Vừa lúc đó, bọn côn đồ cũng dừng hẳn việc làm, giương mắt đầy kinh ngạc nhìn cô như thể nhìn thấy một sinh vật lạ.
Cô chấn kinh đến mức không nói được lời nào, trong lòng bỗng thấy hoảng sợ vội lập tức thu lại ánh mắt. Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự cảm nhận được không khí u ám trong ngôi nhà này ngày một tăng lên, đầy mùi vị của chết chóc...
“Cô quay lại đây làm gì?”
Kevin gầm lên như con sư tử bị chọc giận, lao đến gần và thô bạo chộp lấy tay cô gặng hỏi, cái siết chặt tay đau điếng khiến cô phải nhăn mặt sực tỉnh, mắt trân trân nhìn anh đầy ngạc nhiên. Từ ngày cô quen biết Kevin, chưa bao giờ nhìn thấy anh giận dữ như thế, đôi mắt đục ngầu hệt như muốn sẵn sàng giết chết cô ngay lúc này vậy.
“Ra khỏi đây ngay!”
Anh tức giận nghiến răng rít lên, âm thanh đầy lạnh lùng khô khốc phảng phất sự kích động quyết liệt:
“Lập tức ra ngoài!!!”
Môi Phương Nhã trắng nhợt, cánh tay bị siết chặt đau đến mức muốn rơi nước mắt, cô yếu ớt nói:
“Kevin! Em...”
“Tôi bảo ra ngoài, có nghe chưa hả?” - Giọng anh khàn khàn, đôi mắt u uất hệt như bóng đêm đen, bàn tay đã bắt đầu run rẩy.
Khi cô còn chết trân nhìn anh, mặt đã bắt đầu biến sắc thì tiếng cười đầy giễu cợt của Một Mắt vang lên:
“Thật là cảnh tượng cảm động, anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng lại chuyển thành mỹ nhân cứu anh hùng à? Phương Nhã, không phải cô nghĩ tôi sẽ làm hại gì đến anh ta nên mới chạy đến đây chứ?”
Cô cắn môi nhìn anh, rồi lại quắc mắt nhìn Một Mắt đầy căm phẫn. Dường như anh cũng bị lời nói của hắn ta tác động, nên bàn tay đang nắm chặt lấy cô cũng bắt đầu nới lỏng, nhưng vẫn không hề buông ra.
“Yên tâm đi. Giám đốc Kevin Nguyễn đã thay cô trả món nợ đó rồi. Tôi không làm gì anh ta đâu!” - Một Mắt mặt không biến sắc, hệt như không hề bị bất cứ thứ gì gây tác động - “Kevin Nguyễn, nuốt lời với tôi sẽ gây hậu quả gì. Anh chắc biết rồi chứ?”
Ngoài đường mưa bắt đầu tạnh dần, cơn bão đã qua đi, khóe môi Kevin dường như mới hé mở:
“Ba ngày sau đến công ty tôi. Chúng ta sẽ ký hợp đồng!”
Một Mắt nhếch mép, đôi mắt nheo lại như cười, đứng phắt dậy ra vẻ trịnh trọng:
“Tốt, ba ngày sau gặp lại! Phi Vũ, tiễn khách quý của chúng ta ra về!”