Hạnh phúc đôi khi ngắn ngủi, nhưng lại có đủ sức mạnh để phá tan những đau đớn bủa vây giằng xé qua bao nhiêu năm tháng. Đi qua một con đường, rồi sẽ tiếp bước một con đường mới, ngã rẽ mới. Tuyệt đối không được quay đầu lại, không được vương vấn... chỉ có vậy, ta mới tìm thấy được hạnh phúc đích thực trước mắt.
Phương Nhã, liệu cô có làm được không?
**********
Sắc đêm ảm đạm, cơn mưa ngoài trời đã dứt hẳn.
Từng ngọn đèn trên trần nhà vẫn sáng...
Anh và cô bây giờ, thật sự chỉ cách nhau mỗi một bức tường. Đã hai tiếng từ khi bước chân vào ngôi nhà này, một câu anh cũng không nói với cô, một bước cũng không hề ra khỏi căn phòng của mình. Và Phương Nhã biết, anh đang rất khó chịu!
Ngày hôm nay cô đã trải qua biết bao nhiêu cung bậc của cảm xúc, từ cảm động chuyển sang kinh ngạc, rồi biến thành sợ hãi tột độ khi bị Một Mắt bắt giữ, và cuối cùng là nỗi đau giằng xé khi gặp lại anh trong tình cảnh trớ trêu này.
Hai năm trước, là cô nợ anh. Lúc này, cũng là do cô nợ anh. Suốt đời này làm sao có thể trả hết những ân tình mà anh đã làm cho cô đây?
Cô biết bản thân đã quá tuyệt tình khi nói ra những lời đó. Nhưng cô cũng biết mình không sai, dù có phải bán mạng cũng phải trả hết số tiền đã nợ anh, không thể để bản thân có dính líu gì đến cuộc đời của anh được.
Vì cô nhơ nhuốc, bẩn thỉu, sống trong vũng lầy tăm tối. Còn anh, một người ở vị trí cao quý của tầng lớp xã hội, tương lai sáng lạn, tuyệt đối không thể dính dáng đến một cô gái như cô!
Bầu trời thấm đượm màu đen buồn bã u uất, hệt như tâm trạng của cô lúc này. Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi trận tỉ tê sướt mướt của Thảo Nhi và chạy lên phòng anh. Nhưng không hiểu sao khi đứng trước cửa phòng thì lại chết trân ra đó, cả người đờ ra hệt như khúc gỗ.
Được một lúc, cô lại hít một hơi thật sâu, sau đó mạnh dạn gõ cửa phòng, giọng lí nhí:
“Kevin!”
Mím chặt môi, cô nín thở chờ đợi anh trả lời. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng kéo dài đến đáng sợ. Lần này, cô gọi to hơn, cả người cũng đứng thẳng:
“Kevin!”
Đến khi cô gọi tên anh lần thứ 3, bên trong phòng cũng không có tiếng trả lời. Nhưng sau đó lại có tiếng tiếng ngáy ngủ khe khẽ vang lên. Âm thanh đó tuy không quá chói tai, cũng không đến mức lớn... nhưng lại vô tình khiến trái tim cô hụt hẫng.
Thì ra là anh đang ngủ!
Bất giác, cô cười nhạo rằng mình đã quá tự đề cao bản thân, xem rằng mình chính là người có vị trí quan trọng trong lòng anh, khiến anh phải đau lòng đến mức không buồn nhìn mặt cô nữa.
Nhưng, sự thật có lẽ không phải như thế.
Không biết mất bao nhiêu lâu, cô vẫn không thể nào nhấc chân khỏi đây, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tưởng tượng ra khuôn mặt anh đang say ngủ, không lo âu tính toán, không chau mày mỗi khi tức giận... và không tỏ ra đau đớn xót xa mỗi khi nhìn thấy cô.
“Kevin, em xin lỗi!”
Tiếng ngáy ngủ vẫn đều đều, trong không gian vắng lặng chỉ có một mình cô độc thoại. Không biết từ lúc nào, gương mặt đã ướt đẫm những giọt nước mắt, có muốn ngăn lại cũng không thể được.
“Em đã từng nói với anh, dù cho quá khứ của em như thế nào. Thì hiện tại người em yêu là anh, tuyệt đối sẽ không rời xa anh. Nhưng...”
Cô dựa lưng vào tường, đôi mắt đẫm lệ nhìn lên trần nhà, nói tiếp:
“Em rất hối hận, khi ngày xưa đã hứa với anh một điều vọng tưởng. Anh biết không, Jessica yêu anh... là thật. Nhưng khi ký ức ngày xưa đã trở lại, thì em đã không còn là Jessica mà anh yêu nữa.Em là Mai Phương Nhã, một cô gái hoàn toàn xa lạ không thể yêu anh!”
Ánh mắt sầu thảm, tim quặn lên hệt như bị ai đó cào xé:
“Kevin, anh đã hiểu rồi đó. Em là Phương Nhã, không phải là cô gái ngây thơ không biết gì như ở Hàn Quốc nữa. Em thật sự cám ơn anh đã ban cho em một thân phận, một gương mặt và một cuộc sống mới. Hai năm qua là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà em có được, không lo âu, không đau khổ. Thế nhưng, đi rong chơi đến đâu cũng phải có ngày trở về nhà. Em có cuộc sống riêng của mình, không thể mãi ở bên anh. Huống gì, em còn có... một người em yêu!”
Nói đến đây, giọng cô trở nên đứt quãng. Những câu tiếp theo đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt ra khỏi miệng được nữa. Bất chợt, cô không nén được việc giễu bản thân vì cứ mãi nói chuyện một mình, dù biết rằng anh sẽ không nghe được những gì mình nói.
Phương Nhã cúi thấp đầu, nhìn những ngón chân của mình qua đôi mắt ướt nhòe, đột nhiên cảm thấy tủi thân và cô đơn kinh khủng. Trên thế giới này, ngay cả người cô yêu nhất cũng chưa chắc hiểu được trái tim cô thật sự muốn gì.
Cảm giác an toàn đánh mất từ lâu, đến khi nào mới tìm lại được?
“Rầm!!!”