Đạm Ngọc cười lịch sự.
Thanh niên 18,19 tuổi thường rất thích sĩ diện. Tiểu Nhiễm năm nay mười chín tuổi, Tiểu Nhiễm cảm thấy mình đã để cho cô gái này phải tuổi thân rồi, cảm thấy vô cùng ngại ngần vì mình không chăm sóc được nàng đến nơi đến chốn.
Đạm Ngọc nắm được tâm lý của anh chàng, liền giả bộ chán chường nằm xoài trên mặt bàn, uể oải ngậm ống hút ly cô ca.
- Cô đừng như thế mà! Để lần sau đi! Tôi hứa lần sau nhất định sẽ đưa cô đi chơi mà, được không?
Tiểu Nhiễm an ủi nàng.
Đạm Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt trong veo nhìn cậu ta:
- Cậu không ghét tôi chút nào sao?
- Sao tôi lại phải ghét cô chứ?
- Cậu không để ý chuyện bố cậu cưới một người phụ nữ nữa sao?
Nói câu này, Đạm Ngọc cúi thấp đầu, hàng mi dài cụp xuống vẻ khổ sở.
- Mỗi người đều có quyền tự do của riêng mình. Bố tôi cũng có cách nghĩ và không gian sống riêng. Tôi vẫn hy vọng bố tôi đừng quản lý tôi chặt quá như vậy. Từ mình mà suy ra, tôi nghĩ bố tôi cũng có nguyện vọng như thế. Ai cũng thích được tự do một chút mà. Tôi chỉ nghĩ, cô không nên miễn cưỡng mình, cô còn trẻ quá...
Nói câu này, Tiểu Nhiễm có vẻ không để tâm, nói xong liền làm điệu bộ thản nhiên, chứng tỏ ta đây chẳng cần ai hết.
- Cảm ơn cậu. - Đạm Ngọc mừng thầm.
- Ừ... Nhưng, tôi sợ bố tôi sẽ bị lừa. Những người đàn bà trước đây có người nào không quan tâm tới tài sản của ông ấy đâu. Thật là một lũ khốn nạn đến lộn mửa!
Tiểu Nhiễm đứng đối diện, dài mồm mắng không tiếc lời, Đạm Ngọc ngoài mặt mỉm cười ngọt ngào khích lệ, trong lòng lại trào lên sự ác cảm và khinh bỉ.
Đạm Ngọc thấy anh chàng không ngừng liếc nhìn đồng hồ, liền mỉm cười ân cần:
- Cậu đi đi, không có bạn cậu chờ lâu rồi đấy!
Tiểu Nhiễm khựng lại rồi cười nói:
- Cô thật đáng yêu. Chả như bạn gái tôi, rõ nôn nóng. Được rồi, tôi đi trước đây. Cô cũng về sớm đi! Cho tôi số điện thoại của cô đi, có dịp đến KTV tôi sẽ gọi cô cùng đi!
Nói rồi cậu chàng móc từ trong túi ra chiếc di động.
- Ok!
Trao đổi số di động xong, Đạm ngọc mỉm cười tiễn cậu nhóc tự cao tự đại đi khỏi quán pizza.
- A lô, Hà Duy à? Đến đón tôi đi.
Giọng nói trong điện thoại hỏi:
- Thế nào rồi?
- Một cậu trai quá tầm thường, ha ha. - Đạm Ngọc cười nhỏ - Chả có gì to tát cả. Chỉ cần dùng một tính từ thôi: ấu trĩ.
Đang nói, bỗng một bàn tay đập nhẹ vào vai nàng, nàng quay đầu lại phát hiện ra Tiểu Nhiễm đã quay lại từ lúc nào. Đạm Ngọc sợ hết hồn, ruột gan lộn tùng phèo, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh lại, nói thật dịu dàng với cái điện thoại:
- Chúc mẹ năm mới hạnh phúc, con gái không về được, xin lỗi mẹ nhiều. Bạn con vừa đến, con cúp máy đây, chào mẹ!
Rồi thân ái gởi vào điện thoại một chiếc hôn gió.
Tắt máy.
- Cô và mẹ tình cảm tốt quá! - Tiểu Nhiễm cười vui vẻ - Tôi chợt nhớ ra mình vẫn chưa gọi tính tiền.
- Tôi trả cũng thế thôi mà!
- Không giống nhau! - Tiểu Nhiễm nói quả quyết, đoạn móc ví tiền ra, - Tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền.
Rồi chẳng thèm nhìn ai, bỏ đi ra ngoài.
Một giọt mồ hôi lạnh từ từ chảy dọc sống lưng Đạm Ngọc.
Buổi tối, Đạm Ngọc đang nằm trên giường, miên man nghĩ ngợi về những sự việc trãi qua trong ngày, đắn đo liệu có nên tìm một lý do nào đó chủ động gọi điện cho Tiểu Nhiễm hay không thì điện thoại tít tít báo có tin nhắn.
- Ngủ chưa? Tiểu Nhiễm đây! Bọn tôi đang ngồi ở KTV, có nhiều người vui lắm, vốn cũng muốn gọi cô cùng đi nhưng mà muộn quá mất rồi.
Đạm Ngọc trở mình, nằm bò trên giường, bắt đầu bấm thật nhanh trả lời:
- A! Thật không? Thật là ngưỡng mộ cậu đấy!
- Lần sau nhất định sẽ gọi cô đi cùng! Tôi thấy cô thật đáng thương, lớn như vậy mà đến KTV cũng chưa đi bao giờ.
- Thế nên mới nói là ngưỡng mộ cậu mà. Chắc là vui lắm nhỉ? Có bao nhiêu người?
- Khoảng mười mấy người đấy, đều là bạn học quen với tôi.
Đạm Ngọc đang bấm tin nhắn trả lời thì chiếc điện thoại bỗng ré chuông, làm nàng giật thót mình.
- A lô...
- A lô!
Một âm thanh ồn ào khủng khiếp đập vào tai nàng, nam nữ lẫn lộn, nhạc thì to đến thủng màng nhĩ, một giọng đàn ông hét vào ống nghe:
- Tôi Tiểu Nhiễm đây! Nhậm Đạm Ngọc phải không?
- Tôi đây!
- Tôi gọi điện thoại để cho cô cảm nhận chút không khí ở đây... A lô, chúng mày bé mồm tí có được không? Điếc hết cả tai! Không thấy có người đang gọi điện thoại à?! Sao, mày bảo gì? Tao ra ngoài gọi á? Sao chúng mày không ra ngoài mà hát?... A lô, không, không phải nói với cô, tôi bảo chúng nó bé mồm đi một chút.