Tiểu Nhiễm trong điện thoại vẫn không quên ra vẻ oai vệ, uy quyền.
- Ha ha , không sao. - Đạm Ngọc giơ chiếc điện thoại ra xa tai.
- Đúng rồi, tôi hát một bài cho cô nghe nhé! Cô đợi tí, đừng cúp máy... Được rồi, chúng mày tránh ra! Tìm cho tao bài "Ngạ lang truyền thuyết" của Trương Học Hữu đi! Nhanh lên!
- Được rồi. Tôi đợi. - Đạm Ngọc ngoan ngoãn trả lời.
Chỉ lát sau liền nghe thấy giọng hát của Tiểu Nhiễm từ trong ống nghe, cậu ta hát trọn cả một bài. Đạm Ngọc hết lời khen hay.
- Nào, vỗ tay đi chúng mày... Ồ, không phải nói với cô đâu.
Cậu chàng hét lên trong điện thoại. Nghe tiếng vỗ tay lốp bốp, rồi lại có tiếng sụt sịt.
Rồi cũng cúp máy, nhưng mãi lâu sau mà tai Đạm Ngọc vẫn còn ù ù.
Chương 8 - Hoài niệm là một mùi hương ấm áp đã qua
Thời gian gần đây, Hà Duy thấp thỏm ghê gớm. Anh chàng cảm thấy việc được vây quanh bởi những cô gái thật là thú vị, nhưng sướng xong rồi thì những cô gái ấy sớm muộn cũng sẽ ra đi hoặc sa vào tình cảm với Tào Lợi Hồng, hoặc lại bắt đầu cuộc tìm kiếm sự che chở của một người đàn ông mới... Thế là Hà Duy lại thấy lòng trống rỗng bi thương.
Thế giới là một vườn hoa lớn còn những cô gái là những con bướm, chỉ lượn lờ quanh những đóa hoa phú quý giàu sang mong được chúng chọn lựa. Còn những bông hoa tàn tạ nghèo hèn thì vĩnh viễn chỉ có thể đứng một góc mà đau khổ nhìn ngắm thôi. Đã nhiều lần, khi đi qua siêu thị thấy những tấm đệm lò xo cao cấp đắt tiền, tôi liền dài miệng mắng thầm: "Bố mày chả chấp mấy thứ vụn vặt! Đợi đến khi đệm rách, lò xo bung cả ra ngoài thì biết tay bố!" - những lời nói từ cái đầu không cân bằng của tôi.
Đạm Ngọc là một ví dụ điển hình.
Đạm Ngọc là một thiên thần. Hà Duy hàng ngày ở bên thiên thần, chỉ có từ "dậy sóng" mới có thể tả được đúng nỗi lòng chàng.
Nhưng thiên thần ấy vĩnh viễn chỉ nghĩ đến ánh mắt của người khác mà thôi.
Như lúc này đây, nàng cao 1,68m, nặng 47,5 kg. Nghe Hà Duy nói Tào Lợi Hồng chỉ thích những cô gái mảnh khảnh thì nàng run rẩy từ đầu đến chân.
Trời Thượng Hải những ngày vào xuân đã không còn lạnh mấy nữa, nhưng Đạm Ngọc thì cứ đứng trong ánh nắng ấm áp mà run lẩy bẩy.
Ba giây sau thì nàng rơi vào trạng thái bấn loạn.
Mặc kệ lời khuyên của Hà Duy: "Không phải lo gì đâu, cô thế này là vừa đẹp mà", nàng đã hoàn toàn không còn nhồi được gì vào đầu nữa, nàng chỉ nghĩ Hà Duy nói thế để an ủi nàng.
Rồi nàng điên cuồng mua đủ các loại trà giảm béo, thật sự là đủ các loại.
Thuốc giảm cân, thuốc giảm khẩu vị, miếng dán tiêu mỡ... vân vân. Rồi lại xem đủ các loại tạp chí giảm béo, học thuộc làu tất cả các phương pháp làm giảm cân thừa, tính toán số lượng calorie trong các loại thức ăn. Tất cả chỉ vì con số lý tưởng mà nàng nhất quyết phải đạt được. Giờ đây, Đạm Ngọc còn 45kg.
Nhìn thân thể càng ngày càng suy nhược của Đạm Ngọc, đối mặt với sự cố sống cố chết phải giảm béo của nàng, Hà Duy cảm thấy vừa đau lòng vừa bất lực.
Hôm đó, Đạm Ngọc ngồi xếp bằng trên sô pha nhà Hà Duy xem ti vi, còn Hà Duy thì ngồi trong phòng ngủ lên mạng.
Lúc đầu, Đạm Ngọc chỉ thấy bụng bỗng nhiên đau đau tức tức. Đoán chắc lại đói, nàng liền nhón một miếng dưa vàng cho vào miệng. Ăn xong miếng dưa, không ngờ không đỡ mà lại càng đau hơn, cuối cùng Đạm Ngọc quằn quại trên sàn. Đau không chịu nổi, nước mắt bất giác trào ra. Mới đầu nàng còn cố cắn chặt môi ngăn tiếng kêu la, sau đau đến mức vã mồ hôi toàn thân, không thể chịu được nữa, nàng bật ra tiếng kêu đau đớn. Trời đất bỗng tối sầm lại và nàng rơi vào mông lung.
Nghe tiếng kêu, Hà Duy vội chạy tới. Trước mắt anh, Đạm Ngọc nằm bất động trên sàn. Không nói một lời, Hà Duy vội bế xốc nàng lên và chạy ra ngoài.
- Trời! Cái cầu thang máy chết tiệt này lại vẫn còn đang bãi công!
Không còn cách nào khác, Hà Duy đành nhẹ nhàng an ủi Đạm Ngọc: "Không sao, không sao mà, chỉ lát nữa là đến bệnh viện thôi! Cố gắng chịu đựng chút nữa!", đoạn ôm Đạm Ngọc trên tay lao suốt mười bốn tầng thang bộ.
...
Vội vã vẫy một chiếc taxi đến thẳng bệnh viện.
Khi những cô hộ lý nhanh nhẹn đưa Đạm Ngọc vào phòng mổ thì cơn đau đã làm nàng tỉnh lại. Mở to đôi mắt yếu ớt, nàng vẫn thấy được Hà Duy mướt mát mồ hôi chạy theo đằng sau chiếc cáng cấp cứu, hình như đang nói gì đó với nàng, có lẽ là những lời động viên... Đôi mắt đầy vẻ chân thành rõ ràng là đang lo lắng đến bấn loạn... muốn nói anh ta không cần lo lắng, nàng sẽ khỏi ngay thôi nhưng không kịp, cơn đau đã làm nàng mất đi chút ý thức còn lại... Hà Duy bị các y tá chặn lại ở ngoài phòng phẫu thuật. Cánh cửa lạnh lùng khép lại và ánh mắt chân thành ấm áp của hà Duy cũng bị chặn lại theo...